Nhạc Hinh Dao gật đầu: "Ta hiểu rồi, đa tạ sư huynh chỉ điểm."
Hai người cứ thản nhiên đứng trước cửa hoàng thành nói chuyện phiếm, tự nhiên rơi vào tầm mắt của đám vệ binh, ai nấy đều cảnh giác nhìn sang, nhưng rõ ràng thân phận của Vương Lục và Nhạc Hinh Dao không tầm thường, hơn nữa họ cũng không bước vào cấm địa hoàng thành nên đám vệ binh cũng không tiện lên tiếng.
Thế nhưng ngay sau đó, Vương Lục chỉ một ngón tay đã thắp sáng một ngọn lửa, ngọn lửa bay lên không trung rồi nổ tung, khiến đám vệ binh không khỏi khó xử, theo quy định thì xung quanh hoàng thành không được phép tùy tiện sử dụng pháp thuật, người vi phạm…
May mà chưa cần nghĩ xem phải xử lý người vi phạm thế nào, trong thành đã có một người bước nhanh ra nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
Trên mặt Chu Tần là nụ cười đắc ý khó nén, bước chân càng lúc càng nhanh, dường như đã chờ đợi từ lâu lắm rồi.