Đồng thời, Huyền Thiết Kiếm Pháp tuy rằng không gì không phá, nhưng cũng không có năng lực sát thương diện rộng, một kích toàn lực của hắn có thể đánh ngất Thạch Mộc Viên, lại không thể đánh chết nhiều con Trường Vĩ Độc Oa, loại tinh quái sống theo bầy đàn này hoàn toàn chính là khắc tinh của tổ hai người bọn họ, khó trách Vương Lục vừa thấy liền nói muốn rút lui.
Điều này cũng khó trách khi Vương Lục vừa mới tiến vào Tiểu Thanh Vân, hắn đặc biệt nghiêm khắc với lộ tuyến, đi nhầm một bước cũng không được... Vương Lục căn bản là cố ý tránh đi loại tinh quái quần cư này!
Bây giờ nghĩ lại, hơn mười con tinh quái lúc trước đánh bại đều là loại hình sống đơn độc, hoặc là mặc dù quần cư, nhưng số lượng cũng đặc biệt thưa thớt, có thể thông qua đủ loại thủ đoạn tiêu diệt từng bộ phận, ví dụ như Thạch Mộc Viên... Vương Lục sư huynh không hổ là nhà thám hiểm chuyên nghiệp, loại năng lực sách lược nghịch thiên này, mình vĩnh viễn khó có thể sánh bằng.
Nhưng mà Vương Lục sư huynh cũng không phải là vạn năng, tao ngộ với Trường Vĩ Độc Oa liền ý nghĩa tình thế đã dần dần thoát khỏi khống chế, mà tao ngộ lần này giống như đã dính phải vận đen không thể nào thoát khỏi, sau đó liên tiếp thay đổi mấy tuyến đường, đều gặp phải tinh quái số lượng lớn, những tinh quái này phẩm cấp không cao, nhưng số lượng nhiều sẽ khiến người ta được cái này mất cái khác, không còn sức tái chiến... Về sau còn vô cùng bất hạnh gặp phải năm con Kim Mao Xích Nhãn Hồ, những con hồ ly này động tác nhẹ nhàng mau lẹ, hơn nữa am hiểu du đấu, Vương Lục tuy tự bảo vệ được mình nhưng lại khó có thể chiếu cố Văn Bảo, dẫn đến tên mập chết bầm bị một con hồ ly hung hăng cắn mất một miếng thịt béo, đau đến cả người run rẩy.
Đến nước này, nhược điểm của tổ hợp cực đoan Vương Lục và Văn Bảo đã lộ rõ, mà sau mấy lần liên tiếp vấp phải trắc trở, tên mập đầy thương tích có phần nản lòng: "Sư huynh, hôm nay chúng ta thu hoạch đã rất khá rồi, hay là... chúng ta dừng ở đây đi."