TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1451: Dế Nhũi Viêm Hoàng Tinh Cầu

Bởi vì Đồng Tiểu Thiến quá quan tâm đối với bọn hắn, dẫn đến Hoa Hạo ăn dấm, muốn bài trừ mấy tên đối thủ cạnh tranh này.

"Thật là xin lỗi nha, Hoa Hạo thật ra là kẻ đần độn, các ngươi không nên quá để ý hắn nói chuyện, ta xin được nhận lỗi với các ngươi." Đồng Tiểu Thiến rất là thật thà nói xin lỗi đối với đám người Hùng Phách Thiên.

"Không có việc gì."

Bọn người Hùng Phách Thiên liên tục khoát khoát tay.

"Đúng, vị này chính là đồng học trường học của chúng ta sao? Thế nào thấy bộ dáng hết sức quen mặt?" Đồng Tiểu Thiến cũng chú ý tới Hạ Bình đứng ở bên người đám người Hùng Phách Thiên, nàng cảm thấy dường như chính mình thấy qua Hạ Bình ở nơi nào.

"Chúng ta là đồng hương."

Hạ Bình mỉm cười.

Đồng hương? Lại là tên dế nhũi ở Viêm Hoàng tinh cầu.

Trong lòng của Hoa Hạo nhất thời hết sức khinh bỉ đối với Hạ Bình, bất quá mặt ngoài vẫn là bất động thanh sắc, dửng dưng nói ra: "Thì ra là thế, là đồng hương a, lần này là lần đầu tiên tới Vân Tiêu giới sao? Nơi này có rất nhiều thứ Viêm Hoàng tinh cầu không có, ngươi ở tại nơi khỉ ho cò gáy như Viêm Hoàng tinh cầu như vậy hẳn là không làm sao gặp qua sự đời, đã lớn như vậy còn cần phải đi ra ngoài thêm chút kiến thức."

Hắn lộ ra một bộ dáng lão khí hoành thu.

Nghe nói như thế, khóe miệng của ba người Hùng Phách Thiên, Cao Hoàn cùng Dương Vĩ không khỏi giật giật, tên Hoa Hạo này là điên, thế mà còn dám nói ra loại lời này với Hạ Bình, nói người ta không có kiến thức gì, đơn giản tự đại đến không biên giới.

Nếu như tên này biết Hạ Bình là Vương giả nhân loại trẻ tuổi nhất từ trước tới nay lớn, chỉ sợ tại chỗ lập tức phải hoảng sợ vãi tè chứ chẳng chơi.

Nhưng mà bọn họ cũng không có nghĩa vụ qua nhắc nhở tên hỗn đản thường xuyên tìm gốc rạ bọn hắn này, ngược lại còn đứng ở bên cạnh xem kịch vui.

"Im miệng, nói chuyện sao lại không có ý tứ như vậy đây."

Bộp một tiếng, Đồng Tiểu Thiến đập Hoa Hạo một cái, sau đó nói ra với Hạ Bình: "Thật có lỗi, tên Hoa Hạo này hắn không rành xử sự cho lắm, ngươi tuyệt đối đừng trách hắn."

"Không có việc gì, ở trước mặt cô gái xinh đẹp ngươi như vậy, người đàn ông cũng nào sẽ cam lòng tức giận đây."

Hạ Bình dửng dưng nói ra.

"Phiêu, xinh đẹp, ngươi, ngươi đến cùng đang nói gì đấy? Ta làm sao lại rất xinh đẹp." Khuôn mặt của Đồng Tiểu Thiến đỏ lên, nhất thời lắp bắp nói ra, nàng rất ít được đàn ông khích lệ qua ở trước mặt như vậy.

Moẹ nó, gian phu! Đây tuyệt đối là gian phu a!

Nhìn thấy bộ dáng Đồng Tiểu Thiến đỏ mặt, đơn giản là Hoa Hạo tức muốn phát điên, cái loại bảy lỗ trên mặt đều bốc khói kia, hắn cảm thấy thanh mai trúc mã của mình sắp bị tên hỗn đản này cướp đi, tên dế nhũi nông thôn này muốn cắm sừng trên đầu mình rồi đây này!

Đây là ở trước mặt hắn câu dẫn người đàn bà của hắn!

"Đúng, không biết ngươi tên là gì?" Đồng Tiểu Thiến hỏi.

Hạ Bình ngẫm lại, hắn cũng không muốn thấu lộ tên thật của chính mình, thuận miệng hồi đáp: "Ta gọi là Vương Cách Bích(*)."

Sắc mặt của đám người Hùng Phách Thiên cổ quái, bất quá bọn hắn cũng không có vạch trần câu chém gió của Hạ Bình, đối phương muốn giấu diếm tên chính mình, đoán chừng cũng có suy tính của chính mình, bọn họ không cần thiết vạch trần Hạ Bình.

Người cũng như tên a!

Trong lòng Hoa Hạo đang gào thét điên cuồng, tên hỗn đản này ngực có đại chí, từ tên là đã nhìn ra, đoán chừng chính là ưa thích đào góc tường người ta, ưa thích cắm sừng người khác, loại vô liêm sỉ kia, đạo đức đó là tương đối bại hoại!

"Thì ra là thế, là Vương bạn học , chờ sau đó chính là thời gian cơm trưa, muốn đi theo chúng ta cùng đi ăn hay không?" Đồng Tiểu Thiến nói ra đề nghị của bản thân, nàng cảm thấy cùng trò chuyện với thanh niên này rất là tận hứng.

Nghe nói như thế, nhất thời Hoa Hạo gấp, đáng chết, còn muốn cùng tên Lão Vương sát vách này cùng một chỗ cùng chung bữa trưa, như vậy còn đến thế nào.

Nhìn bộ dáng tên hỗn đản này cưa gái, là biết là tay già đời, nếu như thanh mai trúc mã của mình rơi vào trong tay tên già đời này còn biết làm thế nào, tối nay lập tức phải gạo nấu thành cơm.

Không được, nhất định phải ngăn cản loại hành vi nguy hiểm này xảy ra, ít nhất tuyệt đối không thể để cho tên hỗn đản này ở cùng với thanh mai trúc mã của mình, bằng không tuyệt đối hắn sẽ bị cắm sừng.

"Đúng a, chúng ta cùng đi chứ, vừa vặn ta biết một quán cơm mới mở, tên gọi Thiên Thượng Nhân Gian, nghe nói thức ăn bên trong ăn thật ngon." Hoa Hạo quyết định, muốn cùng nhau hành động cùng bọn người Đồng Tiểu Thiến, không thể cho cái này tay già đời này thời cơ đơn độc ở chung với Đồng Tiểu Thiến.

"Ngươi cũng đi sao?"

Đồng Tiểu Thiến kỳ quái nhìn lấy Hoa Hạo.

"Đương nhiên cùng đi, đồng hương của bọn người Hùng Phách Thiên, chính là đồng hương của ta, mà lại gặp mặt chính là hữu duyên, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm có cái gì kỳ quái, các ngươi cũng không cần lo lắng phí dụng ăn cơm, toàn bộ ta mời."

Hoa Hạo vỗ ngực một cái, nói bậy ra một đống lý do.

"Ngươi thật sự mời? Thật không dám giấu giếm, ta có thói quen ăn rất nhiều."

Sắc mặt của Hạ Bình cổ quái nhìn lấy Hoa Hạo, hắn hảo tâm khuyên can nói: "Không phải vậy vẫn là quên đi, ngươi hẳn là còn có việc khác đi."

Có chuyện moẹ gì!

Dù cho còn có việc khác, cũng không có trọng yếu như chuyện hiện tại này.

Hoa Hạo nghiến răng nghiến lợi, tên Lão Vương sát vách này tuyệt đối là muốn đẩy ra chính mình, phát sinh một số chuyện không thể miêu tả với Đồng Tiểu Thiến, hắn tuyệt đối không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra.