TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 1450: Cùng Nhau Dùng Cơm

Dù sao nếu như tiếp tục chờ ở trên Viêm Hoàng tinh cầu mà nói, chỉ sợ cả đời cũng không cách nào tấn thăng đến tông sư cảnh, cũng chỉ có đi vào thiên địa rộng lớn như Vân Tiêu giới như vậy, mới có thời cơ trưởng thành.

"Thì ra là thế."

Hạ Bình tỏ ra là đã hiểu, bất quá bây giờ hắn đã sớm siêu thoát cảnh giới học sinh này, đạt tới một cái giai tầng khác, không cần giống bọn họ còn giãy dụa ở trong đại học như vậy.

"Ồ, đây không phải là ba huynh đệ dế nhũi tới từ Viêm Hoàng tinh cầu sao? Hôm nay thế mà có rảnh như thế, đi ra đến dạo phố, trên người có tiền sao? Chẳng lẽ cũng không sợ ăn cơm chùa bị chủ cửa hàng ném ra, mất mặt đại học chúng ta hay sao? !"

Đúng vào lúc này, một đạo thanh âm phách lối truyền tới.

Hạ Bình thiêu thiêu mi, nhìn sang, chỉ gặp có một đám học sinh tuổi trẻ ăn mặc đồng phục học sinh đi tới, người nói chuyện chính là một tên thanh niên trẻ tuổi đầu đinh dẫn đầu.

"Hoa Hạo!"

Nghe được thanh âm này, sắc mặt ba người Hùng Phách Thiên rất là khó coi, cảm thấy rất khó chịu, nhất là ở trước mặt Hạ Bình, dường như bị người quen chính mình nhìn thấy một màn mất mặt này của mình.

Gã thanh niên đầu đinh trước mắt này tuổi cùng bọn hắn là bạn học thời đại học, chỉ là đối phương là người bản thổ ở Vân Tiêu giới, hơn nữa còn sinh ra ở trong một Tiểu Gia Tộc không tệ, loại gia tài vạn kim kia.

Gã Hoa Hạo này rất là xem thường đối với loại người xuất thân Viêm Hoàng tinh cầu này như bọn hắn, trong lúc thời điểm đi học khắp nơi trào phúng đả kích, khi dễ bọn họ, dường như xem bọn hắn như quả hồng mềm vậy.

Mà ba người Hùng Phách Thiên đến từ Viêm Hoàng tinh cầu, ở trên Vân Tiêu giới lại không có bối cảnh gì, cơ bản không dám đắc tội Địa Đầu Xà như vậy.

"Tên Hoa Hạo cũng là ba huynh đệ dế nhũi các ngươi có thể gọi sao? Có biết cái gì gọi là lễ phép hay không, gọi Hoa thiếu gia, hiểu không? Người đến từ nông thôn, đúng là không hiểu quy củ."

Một tiểu đệ lập tức nhảy ra, chính là phun một trận vào ba người Hùng Phách Thiên.

Sắc mặt của Hạ Bình cổ quái, hắn không nghĩ tới ba người Hùng Phách Thiên lúc trước cũng coi là bá chủ một phương trường cấp 3, thuộc về nhân vật khi dễ người, hiện giờ ngược lại so với lúc trước, bị người xem như quả hồng mềm, khi dễ tàn nhẫn, bộ dáng hạ tràng dường như rất thê thảm.

"Cứ như vậy đi, cũng không trách bọn họ, người nông thôn đến luôn luôn không hiểu được quy củ, nếm qua mấy lần giáo huấn hẳn là sẽ hiểu." Thanh niên trẻ tuổi đầu đinh Hoa Hạo lộ ra một bộ dáng rất rộng lượng.

"Không hổ là Hoa thiếu gia, quá khoan hồng độ lượng, từ Cảnh Giới tư tưởng cũng không cùng một đẳng cấp với chúng ta." Một tiểu đệ lập tức tiến lên vuốt mông ngựa, cho Hoa Hạo mang mũ cao, động tác hết sức quen thuộc.

"Những ma-cà-bông này như các ngươi, còn không tranh thủ thời gian cám ơn Hoa thiếu gia khoan hồng độ lượng đối với các ngươi, nếu là đổi lại một người khác, không phải giáo huấn đám người các ngươi một trận là không xong."

Một tên tiểu đệ khác kêu ầm lên, lộ ra một bộ dáng vênh váo tự đắc.

"Đáng giận!"

Sắc mặt ba người Hùng Phách Thiên, Cao Hoàn cùng Dương Vĩ đều khó coi, nếu như là lúc bình thường, gặp phải nhục nhã như vậy, bọn họ có thể cười trừ, không để ý tới.

Nhưng mà Hạ Bình ở nơi này này, bị đồng học lúc trước nhìn thấy cảnh nhục nhã này, mà lại đã từng còng là đối thủ cạnh tranh nhìn thấy loại bộ dáng chán nản này của chính mình, bọn họ cảm thấy thể diện này chính mình gánh không nổi, sỉ nhục tăng gấp bội.

Bất quá bọn hắn vẫn phải nhịn xuống, cũng không thể ở nơi này ra tay đánh nhau.

"Hoa Hạo, ngươi đang làm gì, lại đang khi dễ bọn người Dương Vĩ sao?"

Đúng vào lúc này, một cái âm thanh thanh thúy vang lên đến, lúc này một người con gái khéo léo đẹp đẽ đi tới, hai tay chống nạnh, dường như rất tức tối nhìn lấy Hoa Hạo

Mà bên người cô gái xinh đẹp dễ thương này cũng còn đi theo ba cô gái, mỗi người ăn mặc thời thượng, tản ra khí tức thanh xuân.

"Tiểu Thiến? ! Làm sao ngươi ở nơi này?"

Nhìn thấy cô bé này xuất hiện, Hoa Hạo bị kinh ngạc, nhất thời mừng rỡ lên, trước mắt cô gái này chính là Đồng Tiểu Thiến thanh mai trúc mã của hắn, cũng là cô gái hắn ưa thích.

"Cái gì ta ở nơi này, con đường này là nhà ngươi mở sao? Ta không phải sớm sẽ nói cho ngươi biết, phải hoà đồng với đồng học hay sao, đừng cả ngày gây chuyện thị phi, khi dễ đồng học ở nơi này."

Đồng Tiểu Thiến lộ ra một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Thật xin lỗi, ta sai." Hoa Hạo bị phê bình đến không ngóc đầu lên được, hắn quay đầu, nhìn lấy bọn người Hùng Phách Thiên một cách tàn nhẫn, đều là mấy tên hỗn đản này, mới khiến cho hắn bị Đồng Tiểu Thiến mắng.

Hắn lại càng thêm nổi nóng đối với bọn người Hùng Phách Thiên.

Bọn người Hùng Phách Thiên cảm thấy mình hết sức oan uổng, rõ sờ sờ là chuyện này không có quan hệ gì với chính mình, không biết tại sao lại bị Hoa Hạo hận thù vào, trên thực tế Hoa Hạo mãi dây dưa không nghỉ đối bọn hắn, nguyên nhân rất lớn chính là bởi vì Đồng Tiểu Thiến.