"Không hổ là đệ tử Miêu Tiên Nhân ta chọn lựa."
Nhìn thấy loại tình huống này, Miêu Tiên Nhân vuốt vuốt râu muối tiêu của mình, rất là hài lòng, giờ phút này địch nhân gần như chết hết, trong đó không thiếu tu luyện giả Thần Thông cảnh thực lực mạnh mẽ.
Dựa theo thực lực của Hạ Bình hiện giờ mới là Như Ý Cảnh trung kỳ, có thể tạo thành chiến tích như vậy, đặt ở trong vũ trụ cũng không có nhiều, nói ra cũng không biết sẽ dọa sợ bao nhiêu người.
Nó hết sức cảm khái, bọn đệ tử Quy Nguyên phái Trần Vĩ này cơ bản không biết mình đắc tội Sát Tinh kinh khủng tới cỡ nào, rơi vào hạ tràng như vậy, cũng là bọn hắn tự tìm.
Mà đám người này lại vừa chết, như vậy toàn bộ mỏ Hồn Thạch đều thuộc về bọn hắn, thu hoạch được rất nhiều lợi ích.
"Tốt, kết thúc hết tất cả đi."
Lúc này, Hạ Bình tiến lên, muốn một chưởng kết thúc tánh mạng của Trần Vĩ, dù sao đối phương chính là đệ tử của Quy Nguyên phái, nếu để cho đối phương đào tẩu mà nói, cũng không biết sẽ chọc cho đến phiền toái gì, nhất định phải cắt cỏ tận gốc.
Vù!
Ngay trong lúc này, giống như là một bộ xác chết, không thể động đậy thân thể của Trần Vĩ bỗng nhiên động đậy đứng lên, phảng phất hồi quang phản chiếu, cảm nhận được trên người của Hạ Bình tràn ngập sát khí.
Hắn xuất chiêu cá chép nhảy mương, thân hình lấp lóe, giống như quỷ mị, trong nháy mắt lập tức chuyển dời đến bên người Liễu Như Lan, trên mặt lộ ra sắc mặt hung tàn, nhìn chằm chằm gắt gao vào Hạ Bình.
"Võ Thái Đấu, ngươi đừng nhúc nhích, nếu như ngươi dám lên trước một bước, tính mạng của cô gái này lập tức không còn."
Vào giờ phutý này, Trần Vĩ bắt lấy Liễu Như Lan làm con tin, sắc mặt vô cùng dữ tợn, tuy rằng bây giờ hắn bị đánh thành trọng thương, nhưng mà vẫn y nguyên còn có một phần lực lượng, muốn bóp chết một người hôn mê dễ như trở bàn tay.
"Hừm? ! Thân là đệ tử của Quy Nguyên phái, thế mà lấy ra loại thủ đoạn hạ lưu bắt người làm con tin như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Cho dù chết, ngươi cũng phải bị chết có tôn nghiêm một chút."
Hạ Bình thiêu thiêu mi.
"Đánh rắm! Chết bà nội mày."
Trần Vĩ chửi ầm lên: "Ông nội mày, tôn nghiêm cẩu thí cái gì, mạng cũng không còn, còn cần loại vật tôn nghiêm này làm gì, tóm lại nếu như ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, ta lập tức một chưởng vỗ nát đầu nàng."
"Ta nghĩ hẳn là ngươi không muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy chết thảm ở dưới tay ta đi, dùng mạng của nàng đổi lấy mạng của ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đây là một chuyện công bằng rất lợi hại sao?"
Hắn vì mạng sống, có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, dù cho bị người ta khinh bỉ vì bỉ ổi vô sỉ, hắn cũng sẽ không để ý.
Từ trên bản chất mà nói, hắn cho rằng trừ chính mình ra, những người khác đều là thứ có thể vứt bỏ.
"Trần Vĩ, ta cảm thấy ngươi hiểu lầm chút gì, coi là có thể lấy sinh mạng của nàng là có thể uy hiếp ta, ngươi cho rằng ta thật sự quan tâm nàng sao?" Vẻ mặt của Hạ Bình không biểu tình, nhàn nhạt nhìn lấy Trần Vĩ, "Ngươi cho rằng ta sẽ vì sinh mạng của nàng, lập tức sẽ phóng thích cho cái họa lớn trong lòng này như ngươi rời đi hay sao? Ngươi không khỏi quá coi trọng giá trị của cô gái này."
Ngữ khí của Hắn nặng nề, lộ ra sát khí um tùm, khiến cho người ta không rét mà run.
"Võ Thái Đấu, ngươi đừng huênh hoang ở chỗ này, tính toán của ngươi xem như ta đã nhìn thấu."
Trần Vĩ cười lạnh liên tục: "Nếu như ngươi thật không quan tâm đến cô gái này, có gan ngươi lập tức dùng một chưởn chụp chết lão tử a, nhiều nhất ta đồng quy vu tận với cô gái này, trước khi chết cũng kéo thêm một cái đệm lưng."
"Nhưng mà ngươi dám không? Ngươi có gan sao? !"
Hắn nhìn ra được tên Võ Thái Đấu này chính là một tên sắc quỷ, sắc phôi thuần túy, đối với cô gái xinh đẹp này sẽ không nỡ buông tay, cho nên hắn không có sợ hãi.
Mà đây cũng là thủ đoạn sau cùng của hắn, dù sao nếu như ngay cả uy hiếp cũng không có cách nào mà nói, hắn cũng thật không còng mạng.
Bất kể như thế nào, đây cũng là một cọng cỏ sau cùng giữa mạng sống cho hắn, dù xem như chết thật, cũng đến bắt lấy sít sao.
"Đây là ngươi muốn chọc giận ta sao? !"
Hạ Bình híp híp mắt, chằm chằm lấy Trần Vĩ trước mắt.
Nhưng mà thấy được loại vẻ mặt này của Hạ Bình, Trần Vĩ càng tỏ ra lớn lối, hắn cho là mình bắt được nhược điểm của Hạ Bình: "Con chóa, chọc giận mày thì thế nào, dù sao con tin đang ở ngay trên tay bố mày."
"Không phải ta xem thường ngươi, ngươi chính là tên trộm cướp nhát gan, có gan lập tức cùng nhau giết cô gái này cùng ta, đến a, thật có ngon mà nói ngươi làm sao không tới giết ta."
"Ta ngay ở chỗ này, tay trói gà không chặt, có gan đến làm thịt bố mày"
Hắn kêu gào điên cuồng, dường như nhìn thấu nội tâm mềm yếu của Hạ Bình, kết luận tiểu tử này không dám ra tay.
Hiện giờ hắn có một loại khí thế nắm người trong tay, ta có thiên hạ.
"Há, vậy ngươi lập tức đi chết đi." Hạ Bình nhàn nhạt nhìn lấy Trần Vĩ.
Cái gì? !
Trần Vĩ giật nảy cả mình, chẳng lẽ tiểu tử này thật không để ý tới sinh mạng của cô gái này cũng phải ra tay với mình hay sao? ! Loại chuyện này hoàn toàn vượt quá dự liệu của hắn.
Vèo!