Chỉ trong nháy mắt, vô tận Chiến Nhận đã sớm ẩn nặc ở trên mặt đất trong nháy mắt lập tức xuất hiện, nó từ sâu trong mặt đất bắn giết đi ra, vượt qua mấy chục lần tốc độ âm thanh, cắt chém mặt đất đơn giản như là cắt chém đậu hũ vậy.
"Không ổn!"
Trần Vĩ biến sắc, bản năng của thân thể hắn cảnh cáo mãnh liệt chính mình, nhưng mà cơ bản là hắn không biết nguy hiểm từ chỗ nào đến, thậm chí bốn phía đều không có sát khí gì xuất hiện.
Ầm!
Sau một giây, một đạo kiếm nhận từ mặt đất đâm ra, cả vùng đất vỡ vụn ra, xuất hiện một cái động lớn.
Trong nháy mắt, vô tận Chiến Nhận lập tức xuyên qua toàn bộ thân thể của Trần Vĩ, vô tận Chiến Nhận ẩn chứa một tia uy năng của Thánh Khí, cơ bản không phải chỉ là tu luyện giả Thần Thông cảnh có thể chống lại.
Coi như Cương Khí Hộ Thể trên người hắn rất mạnh mẽ, nhưng mà cũng bị vô tận Chiến Nhận đâm xuyên trong nháy mắt, như là giấy mỏng.
Toàn bộ thân thể hắn từ dưới đất vỡ ra, cứ như vậy bị một kiếm cắt thành hai mảnh, lượng lớn máu tươi giống như suối phun vậy phun ra đi ra, rung động róc rách.
"Cái này, cái này!"
Ánh mắt của Trần Vĩ lộ ra vẻ hoảng sợ, hối hận, không cam lòng, hắn muốn trước khi chết một chưởng vỗ chết Liễu Như Lan, nhưng mà đã quá muộn, bở vì tốc độ của vô tận Chiến Nhận bắn giết hắn, so với động tác của hắn còn nhanh hơn.
Thời điểm khi hắn muốn ra tay, toàn bộ thân thể cũng đã bị xé nát.
"Ta, ta không cam tâm a!"
Trong khoảng thời gian cuối cùng của sinh mạng sau khi bị xét nát, Trần Vĩ gào thét một tiếng, ngửa mặt lên trời thét dài, vô cùng bi phẫn, hắn chính là đệ tử của Quy Nguyên phái, còn là tu luyện giả Thần Thông cảnh, tiền đồ xán lạn, tương lai còn có cơ hội bước vào Cảnh Giới Thánh Nhân, một bước lên trời.
Nhưng mà trong lúc này ở trên đại lục Thổ Dân bị người ta chém giết tại chỗ, không còn có tương lai xán lạn, thử hỏi chuyện này khiến Trần Vĩ dã tâm bừng bừng cam tâm như thế nào, chịu phục như thế nào.
Bất quá mặc kệ hắn không phục làm sao, hiện giờ hắn đã bị chém giết tại chỗ, dù xem như Thần Tiên Hạ Phàm, cũng không cứu được hắn.
"Ngu xuẩn."
Hạ Bình ở trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nhìn lấy Trần Vĩ, trước đó sở dĩ hắn nói nhiều lời với Trần Vĩ như vậy, chính là vì phân tán lực chú ý của tiểu tử này, để cho vô tận Chiến Nhận âm thầm xuất động.
Bằng vào lực lượng của vô tận Chiến Nhận, thân thể nó càng là không có sát khí gì, tu luyện giả tầm thường cơ bản là không cách nào cảm thấy hành tung của nó, có thể nói là sát thủ mạnh nhất.
Cho nên, thời điểm khi nó hành động, lực lượng bạo phát mạnh nhất, trong nháy mắt lập tức đánh giết Trần Vĩ, ngay cả thời cơ hắn muốn phản kích cũng không có, cứ như vậy bị diệt.
Hữu tâm tính vô tâm, này làm sao ngăn cản được.
Tên Trần Vĩ này còn muốn kêu gào ở trước mặt mình, cũng không xem thử một chút trên người mình có mấy cái mạng.
"Ồ? ! Ta đã chết sao?"
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Liễu Như Lan thăm thẳm tỉnh lại, nàng mở ra đôi mắt đẹp, phát hiện mình nằm ở trên mặt đất, trong một tích tắc hôn mê kia, nàng cho là mình tiến vào thế giới Hoàng Tuyền.
Nhưng mà đợi nàng khôi phục thanh tỉnh ý thức, thời điểm thân thể cảm nhận được truyền đến đau đớn ngấm ngầm trên người, nàng lập tức cũng biết mình còn chưa có chết, vẫn y nguyên sống trên thế giới này thật tốt.
"Pháp lực trên người của ta khôi phục, chẳng lẽ dược hiệu đã trôi qua sao?"
Liễu Như Lan chợt phát hiện chính mình khôi phục pháp lực mạnh mẽ, đã có thể hành động tự nhiên, nàng lập tức đứng lên từ dưới đất, lại phát hiện chung quanh trừ chính mình và Hạ Bình ra, đã không có nhiều người sống.
Nàng xem sơ qua, phát hiện gã Vực Ngoại Tà Ma này Hạ Bình thế mà đang hủy thi diệt tích, ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái, một sợi hỏa diễm bắn đi ra, nhỏ xuống trên một cỗ thi thể.
Rầm rầm! !
Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, cỗ thi thể này lập tức biến thành tro tàn, gió lớn thổi qua, lập tức biến mất trên thế giới này.
Mấy phút sau, trên mặt đất trừ mấy người Thường Hiên đang hôn mê ra, thi thể còn lại đều biến mất đến không còn một mảnh.
Giờ phút này Liễu Như Lan cũng có hơi bị ảo giác, nếu như không phải hiện tại dấu vết phá hoại ở nơi này hết sức nghiêm trọng, khắp nơi là vết tích chiến đấu, còn có vừa rồi chính mình trải qua chuyện này, nàng cũng coi là vừa rồi không có xảy ra chuyện gì.
Thủ pháp hủy thi diệt tích của tên hỗn đản này cũng không tránh khỏi quá thông thạo, đến cùng làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý rồi.
"Chuyện gì xảy ra? Những người khác chết hết sao? Còn nữa thời gian qua bao lâu rồi, độc trên người của ta làm sao biến mất?" Liễu Như Lan tiến lên, liên tiếp đặt ra câu hỏi với Hạ Bình.
"Uhm, đều chết."
Hạ Bình gật gật đầu: “Thời gian cũng không có trôi qua bao lâu, mới chỉ khoảng nửa canh giờ, còn có độc trên người của ngươi ta đã giúp ngươi giải độc, cho nên hiện giờ ngươi sẽ không có chuyện gì."
Đối với hắn mà nói, muốn giải trừ độc trên người của Liễu Như Lan đơn giản dễ như trở bàn tay, chỉ cần quán thâu hỏa diễm của hắn đi vào, lập tức có thể đốt cháy những độc này sạch sẽ.