“Cố công tử nếu muốn giết lão nhân vậy cứ ra tay đi, bây giờ lão nhân có sống hay không đều không còn quan trọng.”
Phúc bá sụp sụp ngã xuống mặt đất, trong đôi mắt vẩn đục hiện lên cảnh tượng hoàng đô Tiên Sở Hạo Thổ bị ngọn lửa nhấn chìm.
Cố Trường Ca bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Trước kia ngươi đã từng nói, nếu không phải Sở Cô Thành còn muốn ngươi giúp đỡ thì ngươi đã sớm tìm một thôn xóm để sống một cuộc sống phàm nhân an yên, làm một phàm nhân hưởng thụ niềm vui tuổi già.”
Nghe thấy vậy, trong mắt Phúc bá lóe lên tia hoảng hốt, hắn thật sự không ngờ Cố Trường Ca lại nhớ rõ lời này.
Vốn dĩ đây là lời hắn nói vào lúc hai người bọn hắn nói chuyện trong trà lâu, khi Cố Trường Ca đến Tiên Sở Hạo Thổ để tìm hắn vào ngày tiệc mừng thọ của Sở Cô Thành.