Tiên sương mù phiêu đãng, bên mặt hồ trong xanh như gương, một nữ tữ tuyệt lệ khuynh thành đang lặng lẽ đánh đàn, khuôn mặt được che đậy bởi tấm khăn, mái tóc đen phấp phới theo gió.
Bàn tay tinh tế lay động dây đàn, giống như đang kích thích từng sợi đại đạo, khí tức huyền dịu khó lường chìm nổi khiến lòng người sinh ra cảm giác sợ hãi.
“Mấy năm nay đà phát triển của Phạt Thiên Minh càng ngày càng đáng sợ, Tiên Sở Hạo Thổ trước đây nếu so sánh với nó, thật sự giống như gặp phải sư phụ, ngay cả tư cách đối đầu cũng không có.”
Một mỹ phụ tuyệt sắc trong bộ váy dài, tóc mây trâm ngọc đang đứng trên mặt hồ phẳng lặng như gương, khẽ cau mày nói.
“Mấy năm nay Phạt Thiên Minh tương đối yên ổn, chưa có dấu hiệu xằng bậy, tuy đà phát triển thật sự có hơi đáng sợ, nhưng vẫn trong mức chấp nhận được, sao sư tỷ ngươi lại muốn nhúng tay ngăn cản?”