Lúc này, sâu trong cung điện, trong hư không, đại đạo phù văn biến mất, một bàn tay sắc vàng ngưng tụ hiện ra, sau đó chụp xuống ngang trời.
Âu Dương Quý còn chưa đáp xuống trước viện của Cố Trường Ca thì sắc mặt đã thay đổi, còn chưa kịp phản kháng đã bị bàn tay sắc vàng này chụp xuống người, miệng phun ra máu tươi, ngã ụp xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy được.
“Thấy ngươi không có ác ý nên hôm nay tạm thời tha mạng cho ngươi.”
Cố Trường Ca thong dong bước ra khỏi viện đi tới trước mặt Âu Dương Quý, giọng điệu thản nhiên.
Âu Dương Quý cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn vị bạch y công tử thanh tuấn nhược tiên trước mặt, phun ra vài ngụm máu tươi, cười khổ nói, “Đa tạ Cố công tử tha mạng.”