Thanh Tiên Tử bình tĩnh nói, "Năng lực của ta có hạn, tự hiểu sức mình, nếu hạo kiếp này thật sự ập tới thì ta cũng không đủ sức lực để ngăn cản. Ta là thần bảo hộ Phù Không Đại Lục, ta cần phải bảo vệ sinh linh nơi này được an toàn, ta không thể theo ngươi mà rời khỏi đây."
"Ngươi có thể đưa bọn họ cùng đi, Ngự Tiên Cung trước kia ta sáng lập ra, bây giờ đã là đạo thống chí cường trong Hi Nguyên Văn Minh, che chở bọn họ không có vấn đề gì cả. Trận hạo kiếp này chắc chắc không thể nào chỉ dựa vào lực lượng của ngươi và ta mà có thể ngăn chặn lại, nhưng tích nước thành sông, có thêm lực lượng của một người luôn là điều tốt."
Lăng Ngọc Linh vẫn thuyết phục.
Thanh Tiên Tử lắc đầu nói, "Trên người bọn họ có ấn ký, một khi rời khỏi đây liền bị Chẩn và Bóng phát hiện, đến lúc đó bị đuổi giết vô tận, ngươi không thể nào tưởng tượng nổi đâu."
"Những năm qua đều là dựa vào di vật mà mẫu thân để lại mới có thể yên ổn bảo vệ bọn họ, quầng sáng trước đó ngươi nhìn thấy, không chỉ có tác dụng phòng ngự bên ngoài tập kích mà còn có thể giấu kín khí tức thiên cơ ở đây."