"Đại Thiên chi chủ hoàn toàn không bị giết, mặc dù hắn đã bị phong ấn rồi, nhưng sớm muộn cũng sẽ trở về, đây là suy nghĩ cuồng nhiệt của các tàn dư trong tổ chức Đại Thiên, vì thể bọn họ đã nghĩ mọi cách để đoạt lấy sáu món văn minh chí bảo cổ xưa và hủy diệt nó..."
Thanh Tiên Tử vẫn bình tĩnh nói ra nội dung trong phần lễ vật trên tay.
"Mẫu thân cho rằng sau khi gom đủ sáu văn minh chí bảo cổ xưa là có thể phong ấn Đại Thiên chi chủ tái thể một lần nữa, cho nên tàn dư của tổ chức Đại Thiên mới điên cuồng như thế, muốn gom lại tất cả văn minh chí bảo cổ xưa và phá hủy nó, kể từ đó, trong chư thế gian liền không có bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến Đại Thiên chi chủ. Cũng may sáu món văn minh chí bảo cổ xưa trước kia vô cùng thần bí, ngoại trừ những người đương thời thì có rất ít người biết được tất cả, cũng bởi vì như vậy mà có rất nhiều văn minh sau khi rèn ra văn minh chí bảo đều bị tai họa ngập đầu, ngay cả văn minh chí bảo cũng bị tiêu hủy..."
Lăng Ngọc Linh trầm mặc, mặc dù giọng điệu của Thanh Tiên Tử khi nói những lời này rất nhẹ nhàng, nhưng nàng có thể tưởng tượng được rằng có rất nhiều quốc gia văn minh vì lí do này mà bị chôn vùi qua những năm tháng.
"Nếu ngươi thật sự muốn ngăn mối họa này thì chỉ có một cách duy nhất, chính là tìm được sáu món văn minh chí bảo trước kia, theo như ta được biết thì trước mắt chỉ có một văn minh chí bảo được chôn cất trong quan tài và đã rơi vào tay tổ chức kia. Vừa rồi ngươi đã nói với ta rằng có một văn minh chí bảo cổ xưa khác đã xuất hiện trong thế gian, nói vậy thì tổ chức kia có thể sẽ có thủ đoạn để cảm nhận được sự tồn tại của Vĩnh Sinh Chi Môn, chắc là ít ngày nữa bọn họ sẽ tìm tới tận cửa."