Cảnh Tiêu cũng cảm giác được chỗ kỳ lạ này, vỗn dĩ nàng cũng rất tò mò với tuổi tác của cha mẹ mình.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu hai người họ cùng thời với Lăng Thu Thường, vậy đương nhiên đã sống vô cùng lâu rồi, lịch sử của Cảnh Quốc làm sao có thể chỉ mới một ngàn năm được.
“Những việc này lát nữa gặp lại cha mẹ phải hỏi bọn họ mới được.”
Cảnh Tiêu nghĩ thầm.
Bóng dáng mọi người ẩn núp nhanh chóng rời từ trên trời xuống, đô thành Cảnh Quóc thật ra cũng không lớn, nhưng nhìn người tu hành và các tộc sinh linh đi lại trên đường thì không giống như tiểu quốc bình thường.