Lăng Ngọc Tiên giống như không nhìn thấy được ánh mắt của Cảnh Tiêu, cũng như lời nàng ta nói.
Khuôn mặt vỗn dĩ lãnh diễm nhưng lúc này lại nở một nụ cười khiến người khác choáng ngợp, nói với Cố Trường Ca, “Cố sư huynh, chúng ta tiếp tục nói chuyện vừa rồi...”
Nàng có cảm giác Cố Trường Ca cố ý làm vậy vì muốn Cảnh Tiêu hiểu lầm nàng.
Cho nên khi nở nụ cười, đôi mắt nàng hơi nheo lại, lóe lên sự uy hiếp và cảnh cáo.
Cố Trường Ca lại giống như không hề nhìn thấy, khẽ gật đầu cười nói, ‘Ngọc Tiên sư tỷ vừa rồi cũng đúng lúc nói về Cảnh Quốc đằng sau Cảnh Tiêu sư muội, bây giờ Cảnh Tiêu sư muội cũng tới rồi, vừa vặn có rất nhiều chuyện có thể hỏi nàng ấy.”