Mộc Yên có thể đi tới bước này, tất nhiên không phải vì nàng may mắn, về phương diện nhìn người, tự nàng cảm thấy bản thân vẫn rất chuẩn.
Tu vi cấp bậc này của Linh Hoàng và Bạch Cốt Tổ Vương tất nhiên nghe được câu nói lẩm bẩm của Mộc Yên, khuôn mặt cả đều khẽ thay đổi. Cơ mà thấy Cố Trường Ca không nói thêm gì, bọn họ cũng không quản nhiều.
“Ta đâu ngờ tới các ngươi lại đơn thuần như vậy, thế nên quên nhắc nhở các ngươi nửa đường rời đi, do ta sơ xuất.”
Mộc Yên nhanh chóng bình ổn tâm trạng của mình, lần nữa mở miệng giải thích.
Nàng cố gắng dằn xuống ha chữ “ngốc nghếch”, sau đó đổi lại là “đơn thuần” bằng không mà nói thẳng ra thì có chút tổn thương người khác.