Trong nháy mắt, khi Mộc Yên đã chuẩn bị té ngã xuống đất, nhưng không ngờ tới bản thân lại được Cố Trường Ca đỡ lấy, cả người ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Khí tức lành lạnh dễ ngửi không ngừng truyền đến lượn lờ quanh chóp mũi nàng, làm cho nàng nghĩ đến ánh mặt trời ấm áp, hòa với gió ấm nhẹ nhàng, cỏ xanh phất phơ.
Trong lúc nhất thời, đầu Mộc Yên có chút choáng váng, vẫn chưa hoàn toàn phản ứng lại được, nàng chỉ cảm thấy hơi thở này rất thơm, sau đó là lồng ngực vô cùng rắn chắc.
Có điều nàng nhanh chóng phản ứng lại, hiện tại bản thân đang tựa vào trong lồng ngực của một nam tử xa lạ không tính là quen biết, chỉ có thể coi là vừa mới gặp qua một lần.
Đôi mắt xinh đẹp của Mộc Yên thoáng mở to, khuôn mặt xoạt một tiếng liền đỏ ửng lên, trông giống như con tôm bị hấp chín, ngay cả vành tai cũng nhiễm màu sắc như hoàng hôn.