Giờ phút này, trong dòng suối hạt sáng kia, nhục thân của Lăng Ngọc Linh bỗng nhiên khẽ run lên.
Ngay sau đó, một thanh trâm vàng cánh phượng đột nhiên bay ra, tựa như một con thần hoàng đang giương đôi cánh, lượn lờ trước đại đạo chân hỏa đánh tới, ẩn chứa thần uy không gì sánh kịp.
Chân hỏa phô thiên cái địa xen lẫn khí tức đại đạo chí cao, liên tục thiêu đốt lấy nơi này.
Ý thức của Vĩnh Sinh Chi Linh gần như đã hòa làm một thể với mảnh không gian này, nhưng dưới ngọn lửa thiêu đốt của thần hoàng lại đang liên tục tiêu tan, có dấu hiệu bị thiêu cháy hóa thành tro bụi.
Nó thầm giật mình trong lòng, cực kỳ sợ hãi, không ngờ là Lăng Ngọc Linh có thể thôi động nhiều binh khí cấp bậc Đạo cảnh như vậy.