“Ta cũng không ngờ được, vậy mà Ngọc Tiên lại làm được.”
“Giờ chết của ngươi đã đến rồi.”
Giọng nói Lăng Ngọc Linh vẫn dịu dàng như trước, nhưng giờ phút này nó lại trần đầy vẻ cười cợt.
Chân hồn của nàng đã tụ lại, hạt bụi ánh sáng đầy trời dâng lên giữa bóng tối, liên tục hình thành nên một đạo hư ảnh mơ hồ, sắp hiển hóa lần nữa giữa phiến không gian này.
“Tỷ tỷ…”