“Đây rốt cuộc là cái gì?”
Ở bên ngoài khe nứt lớn, Lâm Ân ngơ ngác nhìn hết thảy những gì mình làm ra, vẫn chưa phản ứng kịp.
Hắn luôn có cảm giác bản thân đã đi vào một cái bẫy và đã làm một chuyện mà hắn sẽ vô cùng hối hận.
“May mà có ngươi, nếu vẫn không thả cố Thiên Đạo ý thức này ra thì ta cũng không chiếm được thế giới bản nguyên.” Thân ảnh Cố Trường Ca hiện lên sau lưng hắn, khoé miệng ngậm một nụ cười nhàn nhạt.
“May mà có ta?”