“Không… không được… không thể được…”
Mà ngay lúc Lâm Ân định tiến lên, xung quanh hắn lại vang lên một âm thanh cổ lão mà mờ mịt.
Ngay cả mấy cây cột trụ ở gần đó cũng bắt đầu run rẩy. Phương hướng quỳ phục của bóng người khô héo bị trói ở bên trên thay đổi, chỗ sâu trong hốc mắt vốn dĩ đã cạn khô lại có huyết lệ chảy ra, ẩn chứa nỗi buồn cực hạn.
Tựa như bọn hắn đã từng làm sai chuyện gì đó cho nên sau khi chết mới phải quỳ gối ở nơi này, muốn chuộc tội và khẩn cầu sự tha thứ vì những tội lỗi trước đây.
Lâm Ân cũng bị nhiễm phải tâm tình này, trong lúc nhất thời dường như bàn tay vốn muốn đi mở phong ấn lại không nghe sai sử mà liên tục run rẩy, khó mà tiếp tục thả xuống.