Ông hy vọng rằng các đệ tử sẽ tự nguyện tham gia. Nếu phải đến mức chỉ định thì ông ta sẽ gặp phải những lời chỉ trích về sự thiên vị.
Trong cơn nóng giận, ông liền xé toạc thông báo và đập bàn. Nhưng lại không thể làm gì Kha Dĩ Tổng, bởi vì việc Kha trưởng lão làm là cảnh báo rõ ràng cho đệ tử, không phải là sai lầm gì.
Đúng lúc này, Biên Duy Anh cầm thông báo vội vã bước vào, nhìn thấy tờ thông báo bị xé trên mặt đất, đôi mắt lóe sáng, hiểu ngay điều gì đã xảy ra.
"Con đến đây làm gì?" Biên Kế Hùng nhìn thấy tờ thông báo trong tay nàng thì bực mình.
Biên Duy Anh hành lễ rồi nghiêm mặt nói: "Cha, con muốn đăng ký tham gia!"
Biên Kế Hùng sửng sốt, cau mày nói: "Đừng có đùa, việc này không liên quan đến con. Ai cũng biết con từ bỏ chức vụ thành chủ là để yên tâm tu luyện, việc này con không tham gia cũng sẽ không ai trách con, hãy quay về yên tâm tu luyện đi."
Biên Duy Anh: "Cha, con thật sự muốn đi."
Biên Kế Hùng: "Ta không đùa đâu, những nguy hiểm ghi trên đó đều là thật, không phải chuyện đùa."
Biên Duy Anh: "Chính vì nguy hiểm nên con mới muốn đi, và con muốn là người đầu tiên đăng ký tham gia, vì con là con gái của cha, là nữ nhi của tông chủ. Con là người đầu tiên đăng ký, sau này cha có chỉ định ai đi nữa, cũng không ai dám nói cha thiên vị."
Nàng thực sự muốn là người đầu tiên đăng ký tham gia, vì đây là cơ hội tuyệt vời để thể hiện bản thân, nàng thật sự muốn cho phụ thân thấy sự cống hiến của mình, dù chỉ nhận được một cái nhìn công nhận từ phụ thân, nàng cũng sẽ vô cùng phấn khởi.
Đây cũng là một cơ hội để tăng uy tín. Từ khi nhìn thấy thông báo, nàng đã biết cơ hội của mình đã đến, khi các đệ tử môn phái đối mặt với nguy hiểm, nàng là người đầu tiên đứng ra!
Vì vậy, nàng rất nôn nóng đến đây.
Những việc như thế này, không phải là lần đầu tiên nàng làm, nhưng lần này càng quan trọng hơn vì thực sự có nguy hiểm.
Nàng tin rằng uy tín chính là được tích lũy từng chút một như vậy, nàng nghĩ rằng chỉ cần mình cống hiến đủ nhiều, để mọi người cảm nhận được, thì ai còn dám nói rằng mình không xứng đáng?
Biên Kế Hùng im lặng, sau khi ánh mắt lóe lên vài lần, ông chậm rãi nói: "Thật ra với đệ tử Vô Kháng Sơn chúng ta, cũng không quá nguy hiểm, trước hết chúng ta không có ý tranh giành gì, chỉ đi qua loa, hơn nữa sẽ cấp đủ phù chú để tự bảo vệ, vượt qua an toàn, vấn đề không lớn. Vấn đề hiện tại là mẹ con, bà ấy chắc chắn sẽ không đồng ý."
Biên Duy Anh phấn khích nói: "Chỉ cần cha đồng ý là được, con sẽ tự mình thuyết phục mẹ."
Biên Kế Hùng bất đắc dĩ cười khổ: "Đợi cho bà ấy đồng ý rồi hẵng nói tiếp."
"Được ạ." Biên Duy Anh quay người chạy ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, nàng lại dừng bước, quay đầu nhìn lại và bắt gặp ánh mắt của phụ thân, ánh mắt chứa đựng sự hài lòng, tán thưởng, và công nhận. Điều này khiến nàng vui sướng như muốn bay lên, bước chân rời đi trở nên nhẹ nhàng vô cùng, nhìn gì cũng thấy rực rỡ, tươi sáng.
Trong Phạt Sự Viện, vào những lúc rảnh rỗi mỗi ngày.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng ngồi trên bậc thềm dưới mái hiên, xem mọi người bàn tán, nhìn Bàng Thiên Thánh đang ngồi trên cối đá và một nhóm người xung quanh đang thảo luận về thông báo tham gia hội nghị.
Khi nói đến nguy hiểm, mọi người cũng đang bàn luận xem ai sẽ đăng ký tham gia.
"Cứ cho là, ta chỉ giả thuyết thôi nhé, lỡ như không có ai đăng ký, hoặc số người đăng ký không đủ, các cậu nghĩ xem, liệu những người phạm lỗi trong Phạt Sự Viện chúng ta có bị điểm mặt chỉ tên mà cử đi không?"
Có người bất ngờ thốt lên như vậy, lập tức khiến những lời bàn tán lo lắng lan tỏa.
Bàng Thiên Thánh ngồi trên cối đá im lặng, rõ ràng cũng nghĩ rằng điều đó không phải là không có khả năng.
Ngô Cân Lượng thì thầm với Sư Xuân ở bên cạnh: "Tốt nhất là cử cái gã mập kia đi."
Thì thầm như thế vẫn chưa thấy đủ, y không muốn trở thành kẻ nói xấu sau lưng, liền lớn tiếng la lên: "Thật sự nếu điểm đến Phạt Sự Viện, với người có trách nhiệm như Bàn huynh (Béo huynh), chắc chắn sẽ đứng ra tiên phong cho mọi người. Bàn huynh thấy đúng không?"
Y luôn cố tình đọc lẫn lộn âm "Bàng" và "Bàn (Béo)" với nhau.
Bàng Thiên Thánh nghe thấy giọng nói liền biết ngay ai đang nói bậy, theo phản xạ định quay đầu trừng mắt nhìn lại, nhưng rồi lại cố gắng kiềm chế, nghi ngờ rằng kẻ kia đang cố ý chọc tức mình. Hắn ta hít một hơi sâu để nén giận, không thèm trả lời. Sư muội đã bảo mình phải chiếu cố bọn họ mà.
Nhiều người không nhịn được cười.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng thì tiếp tục cười đùa, nhìn mọi người lo lắng mà cảm thấy hả hê, họ không cần phải lo lắng về mối nguy hiểm này, vì họ không phải là đệ tử của Vô Kháng Sơn.