Dưới sự sắp đặt của người có ý đồ, tin tức về việc Biên Duy Anh là người đầu tiên đăng ký tham dự đã lan truyền.
Như một hòn đá ném vào mặt hồ yên tĩnh, những lời bàn tán trên Vô Kháng Sơn ngày càng nhiều, nhìn chung đều là những lời ca ngợi Biên Duy Anh.
Trước đây, mọi người bàn tán về vấn đề tham dự sự kiện nguy hiểm đến mức nào, thì giờ đây, sự ca ngợi dành cho Biên Duy Anh lại cao đến mức ấy.
Những lời khen tương tự cũng vang lên trong Phạt Sự Viện, Bàng Thiên Thánh càng không ngừng khen ngợi "Biên sư muội" kể về những chiến công của Biên Duy Anh từ khi còn nhỏ.
Nghe tin Biên Duy Anh sẽ tham dự, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng cũng không biết nên vui hay buồn. Thời gian xuất phát tham dự đại hội là nửa tháng sau, nhưng Biên Duy Anh chỉ cho họ ba ngày, và việc tham dự không ảnh hưởng đến việc Biên Duy Anh xử lý bọn họ.
Tuy nhiên, Sư Xuân không sợ nàng, cùng lắm thì vô dục tắc cương (*).
(*): Lấy từ câu thơ "Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương", dịch nghĩa là 'Vách núi dựng cao ngàn nhận, do không có dục vọng mà được vững bền'.
Khi tin tức Biên Duy Anh đăng ký tham dự được công bố, tức tốc có hàng chục đệ tử tài giỏi trẻ tuổi liên tiếp ghi danh.
Trong phòng làm việc, Biên Kế Hùng, người đang cầm danh sách đăng ký, cười, “Có người dẫn đầu, hiệu quả quả nhiên khác hẳn.”
Hạ Phật Ly đứng trước bàn làm việc, chế giễu: “Tông chủ thật không biết hay đang giả vờ không biết, trong tông môn có không ít thanh niên ngưỡng mộ Duy Anh, đây là cơ hội tốt để họ tiếp xúc gần gũi với Duy Anh, cùng chung hoạn nạn mà.”
Biên Kế Hùng mỉm cười, không phản đối, đặt danh sách xuống: “Sau khi kết thúc thời hạn ba ngày, chọn bốn người có khả năng và phản ứng tốt để cùng Duy Anh tham dự, an toàn vẫn là quan trọng nhất.”
Câu nói này chính là đã xác nhận đặt Biên Duy Anh vào vị trí lãnh đạo, và nàng ấy thực sự xứng đáng với vị trí đó. Dù là trí tuệ, tu vi hay kinh nghiệm, trước đây nàng từng là thành chủ thành Lâm Kháng, quản lý một thành trì đông đúc như vậy đâu ra đó, chỉ là quản lý vài người thì sao có thể làm khó nàng.
Hạ Phật Ly gật đầu: “Ừm, đúng là nên như vậy.”
Chưa đến hạn chót đăng ký, nhưng thời hạn ba ngày mà Biên Duy Anh đặt ra cho Sư Xuân đã đến trước.
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng, đang gánh nước vào sân, vừa bước vào đã thấy Biên Duy Anh đang đứng bên cạnh vạc nước.
Sau khi nước xối xuống vạc, cả ba đều đứng đó, không ai nói gì, đều chờ đợi.
Cuối cùng, Biên Duy Anh phá vỡ sự im lặng: “Không định giải thích gì sao?”
Sư Xuân thở dài: “Ta thực sự không biết phải giải thích gì. Ngươi cứ báo cáo phán đoán của mình lên tông môn, muốn giết muốn chém gì thì tùy ý các ngươi.”
Đến nước này, hắn thực sự không còn lựa chọn nào khác, cùng lắm là quay lại tình cảnh trốn chạy trước đây, vô dục tắc cương, cứ rời đi thôi, hắn không tin rằng ma đạo có thể mặc kệ bọn hắn.
Tóm lại, bí mật của con mắt phải, hắn không thể dễ dàng tiết lộ.
Ngô Cân Lượng gật đầu đồng ý: “Chúng ta có nói hươu nói vượn với ngươi cũng không có ích gì. Sư Xuân thực sự thích Tượng Lam Nhi, đối với ngươi thì không có cảm xúc, miễn cưỡng cũng vô ích thôi.”
Ánh mắt lạnh lùng của Biên Duy Anh lướt qua khuôn mặt của cả hai. Nàng cảm thấy hai người này có vẻ tự tin, muốn thử xem năng lực của họ, nhưng cân nhắc rằng vấn đề lựa chọn người tham dự đại hội vẫn chưa được quyết định, nàng không muốn gây thêm rắc rối, quyết định tạm thời nhẫn nhịn.
Tuy nhiên, nàng cũng không để họ dễ dàng thoát, cười lạnh nói: “Hai người đến đúng lúc, hôm nay cần rất nhiều nước, hai ngày trước nợ ta bao nhiêu nước, hôm nay gánh đủ cho ta, thiếu nửa thùng cũng không được, đi thôi!”
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đều im lặng, lòng tốt trước đó đã biến thành ác ý trong chớp mắt.
Được rồi, hai người không có gì để nói, vì việc này chẳng thể nói đúng sai phải trái được, không thuyết phục được nữ nhân này, chẳng phải chỉ là gánh nước sao, gánh thì gánh.
Cả hai với lòng tự trọng, gánh thùng nước rời đi.
Bàng Thiên Thánh nhanh chóng phát hiện điều bất thường, hai tên đáng ghét kia không về sớm như mọi khi. Khi điều tra mới biết, hai người họ đang không ngừng gánh nước cho Biên Duy Anh, hắn ta lập tức qua chỗ Biên Duy Anh để hỏi chuyện, biết được Biên sư muội đã bắt đầu trừng phạt hai người kia, ngay lập tức vui vẻ ra mặt.
Thời hạn đăng ký tham dự đại hội nhanh chóng đến, số người đăng ký đã lên đến hơn trăm người. Tầng lớp lãnh đạo của tông môn họp mặt đúng hạn, cuối cùng quyết định danh sách năm người.
Trước mặt mọi người, Ân Huệ Hinh không nói gì, nhưng khi về phòng riêng, bà ta đã nổi nóng với Biên Kế Hùng, vì con gái nằm trong danh sách.
Biên Kế Hùng hỏi lại: “Chẳng phải ngươi đã đồng ý cho con bé đăng ký sao?”