TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Chương 163: Không thể chịu thêm được nữa

Ngô Cân Lượng hừ một tiếng: "Ta mà sợ hắn? Nếu không phải hắn có nhiều trợ thủ, ta có thể chấp mười đứa như hắn."

Sư Xuân nói: "Nhớ kỹ, khi ra ngoài, nếu có dịp đến Phạt Sự Viện, hãy tìm cơ hội đánh hắn thêm một trận. Tìm được lý do thì đánh, không tìm được lý do thì tạo ra lý do mà đánh!"

"Chết tiệt, ta cảm thấy làm thế không hợp lý cho lắm?" Ngô Cân Lượng cười khổ, tự thấy chuyện này quá hoang đường.

Sư Xuân đáp: "Ngươi không thấy tên đó đang muốn xử lý chúng ta sao? Những chuyện thế này, nếu chúng ta cứ nhịn, hắn sẽ nghĩ đủ cách để làm khổ chúng ta. Rơi vào tay người khác sẽ rất đau khổ. Nếu chúng ta không nhịn, thì hắn sẽ phải nhịn. Thà đau ngắn còn hơn đau dài. Dù chúng ta có phải chịu thêm vài trận đòn nữa thì cũng đáng, bọn họ không dám giết chúng ta."

"Nghe cũng có lý, nhưng ước gì cơ thể ta hồi phục nhanh như ngươi…" Ngô Cân Lượng thở dài, liên tục bị đánh nhừ tử thế này cũng rất đau đớn, giờ y muốn ngồi dậy cũng khó khăn, một mắt đã sưng to, rất khó nhìn.

Sau vài ngày bị giam, khi họ được thả ra, lại được thay bộ quần áo mới và một lần nữa bị đưa đến Phạt Sự Viện.

Không còn cách nào khác, trên núi thật sự không có nơi nào khác phù hợp cho họ ở.

Trời xui đất khiến, người phụ trách Phạt Sự Viện vẫn là Bàng Thiên Thánh. Vô Kháng Sơn không thể vì một chuyện nhỏ mà cho tên này thôi việc.

Ánh mắt Bàng Thiên Thánh đầy sự u ám, lần này hắn ta cũng đã rút kinh nghiệm, gọi thêm vài người đứng cạnh. Tuy nhiên, vừa mở miệng, chuyện lại xảy ra.

"Mới sáng sớm thì trước tiên hãy đi vác ba mươi gánh nước…"

Chưa nói hết câu, Ngô Cân Lượng đã hét lên và xông tới, tung nắm đấm đánh thẳng vào Bàng Thiên Thánh.

Bạo gan thật sự! Sư Xuân ngẩn ra, không ngờ Ngô Cân Lượng lại ra tay ngay khi họ Bàng vừa mở miệng. Không còn cách nào khác, Sư Xuân nhanh chóng xông vào cùng đồng đội.

Bàng Thiên Thánh tránh được một cú nhưng không tránh được cú thứ hai, lập tức bị đánh ngã, và lại bị Sư Xuân cùng Ngô Cân Lượng vây quanh đánh hội đồng.

Những người xung quanh sững sờ. Hai cái thằng này phát điên rồi sao? Chúng ta có nên giúp không? Khi Bàng Thiên Thánh gọi họ, hắn ta cũng không yêu cầu giúp đỡ đánh nhau. Họ hiểu rằng Bàng Thiên Thánh không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt họ, vì hắn ta là đệ tử tông chủ mà.

Một người lùi lại xa hơn, rồi những người khác cũng tản ra.

"Ba mươi gánh cái quái gì, người khác chỉ có hai mươi gánh, ngươi lại dám chơi bọn ta…" Ngô Cân Lượng vừa đánh vừa mắng, phát tiết hết cơn giận từ lần trước.

Người xung quanh giờ mới hiểu tại sao lại xảy ra đánh nhau, nhận ra hai người này thật sự nóng tính.

Sư Xuân, người vừa vô tình lao vào đánh, giờ mới hiểu ra lý do tại sao Ngô Cân Lượng không đợi nói hết câu đã ra tay. Đây là lần đầu tiên hắn biết được thằng cha cao kều này lại nhạy cảm với con số đến vậy.

"Cứu ta, cứu mạng!" Bàng Thiên Thánh lại thét lên thảm thiết.

Và một lần nữa, các đệ tử tuần tra bị gọi đến. Dù không phải cái nhóm trực ca lần trước, nhưng nhóm này đã được truyền lại kinh nghiệm. Họ lập tức xông vào cứu người, lại một lần nữa đánh ngã Sư Xuân và Ngô Cân Lượng, và lại đánh hội đồng họ.

Bộ quần áo mới lại rách nát, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Hai người lại bị khiêng đi, máu me đầy mình, đưa trở lại ngục.

"Ông đây gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đó…" Ngô Cân Lượng, mặt mũi bầm dập, vẫn tiếp tục la hét khi bị đưa đi.

Sự cuồng loạn của họ Ngô khiến những người trong Phạt Sự Viện phải ngoái nhìn.

"Chát!" Một cái tát vang dội khiến y im bặt.

Bên ngoài Phạt Sự Viện, Biên Duy Anh vừa đến, đứng ngây ra vì kinh ngạc. Lại nữa?

Nàng đến vì biết hôm nay hai người kia sẽ được thả, nhưng lại bắt gặp họ vừa đánh nhau xong.

Có cần phải vô lý đến vậy không?

Nàng thật sự bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình. Làm việc cùng những người như thế này có đáng tin không?

Nàng đứng ở cửa, lặng lẽ suy nghĩ lại rất lâu.

Khi các đệ tử phụ trách tuần tra đã chăm sóc xong cho Bàng Thiên Thánh và quay ra, Biên Duy Anh mới sực tỉnh, gật đầu chào bọn họ.

Nhìn về phía nhà lao, nàng hiểu rằng mình không có cơ hội vào trong đó, nhà lao đề phòng nàng chặt chẽ như phòng trộm.

Suy nghĩ mãi, nàng cảm thấy rằng tình hình cứ tiếp tục tái diễn như thế là không ổn, liền bước vào phòng của Bàng Thiên Thánh trong Phạt Sự Viện, ra hiệu cho những kẻ vừa rồi không giúp đỡ khi có chuyện xảy ra và sau đó lại giả vờ tốt bụng ra ngoài.

Khi nhìn thấy nàng, Bàng Thiên Thánh trên giường phát ra tiếng khóc: "Sư muội."

"Đừng kích động, sư huynh." Biên Duy Anh nhanh chóng trấn an, rồi hỏi về diễn biến sự việc. Khi biết rằng mọi chuyện bắt đầu chỉ từ một câu nói, nàng không khỏi cảm thấy bối rối. Chẳng lẽ mọi người thật sự nghĩ Vô Kháng Sơn là một nơi đạo đức đến nỗi không thể xảy ra chuyện như làm người ta mất tích trong im ắng sao?