TRUYỆN FULL

[Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Chương 164: Không thể chịu thêm được nữa (2)

Nàng cũng không hiểu tại sao hai người đó lại dám ngang nhiên gây chuyện nhiều lần ở Vô Kháng Sơn như vậy, chẳng lẽ họ không sợ hãi?

Nhớ lại việc cha của mình muốn dùng họ Sư để kích thích Biên Duy Khang, nàng không thể không bật cười khi tưởng tượng phản ứng của cha mình nếu ông ta chứng kiến những việc như thế này.

Sau khi hỏi chuyện, nàng cũng đưa ra một đề nghị với Bàng Thiên Thánh: "Sư huynh, bây giờ ta đã quay lại sống trên núi, huynh có thể sắp xếp cho họ sau khi ra khỏi lao chuyển qua chỗ ta để gánh nước được không?"

Bàng Thiên Thánh, vừa mới còn tỏ vẻ ấm ức, bỗng ánh mắt sáng rực lên, nhe nụ cười đầy máu nói: "Sư muội thật có lòng, phiền sư muội quá, yên tâm, ta sẽ sắp xếp!"

Biên Duy Anh khẽ lắc đầu cười thầm, biết rằng hắn ta đã hiểu nhầm ý mình, nhưng nàng không nói gì thêm, chỉ bảo hắn ta giữ gìn sức khỏe rồi rời đi.

Không lâu sau, trưởng lão Hạ Phất Ly cũng đến theo lệnh của tông chủ.

Tông chủ không thể tự mình đến giải quyết chuyện vặt vãnh như thế này, nhưng kế hoạch kích thích Biên Duy Khang bằng Sư Xuân cũng do vị trưởng lão này đề xuất, nên việc giao cho người biết rõ nội tình xử lý là hợp lý nhất. Lệnh của tông chủ là giải quyết dứt điểm vấn đề, nếu không thì cứ đánh nhau liên tục trên núi, và điều đáng nói là họ cứ nhè đệ tử của tông chủ mà đánh, làm tông chủ cảm thấy rất mất mặt.

Khi thấy Bàng Thiên Thánh bị thương nặng, Hạ Phất Ly cũng cảm thấy bất lực. Ở chính địa bàn của mình mà để người khác đánh như thế này nhiều lần, thật sự là chẳng biết phải nói thế nào.

Nhưng không thể làm gì khác, khả năng của Bàng Thiên Thánh chỉ có thế. Tư chất tu luyện kém, lẽ ra không phù hợp để tu hành, nhưng vì cha của Bàng Thiên Thánh đã từng cứu mạng tông chủ, người ta cũng vì bảo vệ tông chủ mà dẫn tới kết cục nhà tan cửa nát, con cái thành trẻ mồ côi, nên tông chủ đã mang đứa mồ côi này lên núi.

Năm đó, khi Bàng Thiên Thánh mới lên núi, tông chủ đã hỏi có ai muốn nhận tên này làm đệ tử, nhưng ai cũng từ chối vì cho rằng tư chất của hắn ta quá kém. Cuối cùng, tông chủ phải tự mình thu hắn ta làm đệ tử.

Và kết quả đã chứng minh rằng mọi người không sai. Những gì mà người khác dễ dàng học được thì hắn ta lại không thể nắm bắt được, dù có cố gắng ép buộc thế nào cũng vô ích. Dù không thiếu tài nguyên tu luyện, hắn ta vẫn không thể đột phá lên Cao Võ.

Hiện tại, việc hắn ta làm quản sự ở đây cũng coi như là một sự quan tâm đặc biệt của tông chủ.

Sau khi hỏi chuyện Bàng Thiên Thánh và các nhân chứng khác, Hạ Phất Ly nhanh chóng đến nhà lao để hỏi Sư Xuân và Ngô Cân Lượng về ý định của họ.

Ngô Cân Lượng với khuôn mặt bầm dập không nói rõ được, giọng nói lắp bắp: "Người khác gánh hai mươi thùng nước, còn chúng ta phải gánh ba mươi thùng, rõ ràng là muốn hành hạ chúng ta!"

Hạ Phất Ly giận dữ nói: "Đó là vì lần trước các ngươi gây rối, tông môn đã giao cho hắn tăng cường hình phạt cho các ngươi, không phải hắn cố ý hành hạ các ngươi!"

Vụ này là hiểu lầm thật à? Sư Xuân và Ngô Cân Lượng không lên tiếng nữa.

Sau đó, Hạ Phất Ly bắt đầu nói lời đe dọa nặng nề, không cần nói lý lẽ với loại người này. Hạ trưởng lão thẳng thắn cảnh cáo hai người, nếu còn dám làm loạn lần nữa, sẽ có kết cục chết chóc!

Chuyện này khiến Tượng Lam Nhi, người đang ẩn cư trong một tiểu viện, cũng cảm thấy phiền lòng.

Nội gián của Vô Kháng Sơn lại tìm nàng ta, điên cuồng than phiền rằng bọn người Sư Xuân rõ ràng không sợ gặp rắc rối, dù sao thì Ma Đạo cũng sẽ tìm cách cứu người, cứ mãi thế này thì không còn cách nào để tiếp tục thực thi nhiệm vụ, tất cả mọi người vì gánh hai quả tạ này sẽ bị chết chìm. Nội gián tự nhận là không còn cách nào khác, nếu tiểu thư cũng không xử lý được, thì hắn ta chỉ còn cách vượt quyền báo cáo lên phía trên!

Gặp trường hợp đặc biệt, người ta có quyền vượt quyền báo cáo, Tượng Lam Nhi không thể ngăn cản.

Nàng ta cũng không biết phải nói gì về hai người kia, kể từ khi lên Vô Kháng Sơn, cứ ra vào nhà giam suốt, chẳng khác gì ngày nào cũng ở tù, lại còn thường xuyên bị đánh bầm dập như chó chết, làm thế là vì mục đích gì?

Vài ngày sau, Tượng Lam Nhi nhận được tin nhắn yêu cầu xuống núi một chuyến, nên tìm một cái cớ mua đồ để xuống núi.

Vào đến thành Lâm Kháng, tại một tiệm may, nàng gặp Phượng Trì.

Trong phòng thay đồ, Tượng Lam Nhi hỏi: "Có chuyện gì không thể truyền lời, nhất định phải bắt ta xuống núi gặp mặt?"

Phượng Trì với sắc mặt nghiêm trọng đáp: "Tiểu thư, Dạ Oanh đã lợi dụng kênh thông tin của mình, vượt quyền báo cáo tình hình trên núi."

Tượng Lam Nhi gật đầu: "Chuyện này ta biết, hắn đã báo trước với ta, ta để hắn tự do hành động. Vậy thì sao, xảy ra vấn đề gì?"