Chính nàng cũng không biết tại sao lại đột nhiên bị bắt.
Nếu thật sự muốn chiến đấu một cách quang minh chính đại, nàng có thể đảm bảo, những người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của nàng, nhưng nàng lại dễ dàng bị người này bắt giữ.
Hết lần này tới lần khác những tên này còn điểm á huyệt của nàng để ngăn cản nàng lên tiếng, dù muốn cảnh cáo cũng không thể nói được, chỉ có thể tùy ý để người ta cợt nhả, nàng rất khó chịu, suýt chút tức giận đến hộc máu.
Đám người cũng cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của Sư Xuân, không hiểu dáng vẻ như đang đối mặt với một kẻ địch mạnh của hắn là gì.
Mọi người nhìn xung quanh nhưng không thấy gì cả, Sầm Phúc Thông khó hiểu hỏi: "Xuân huynh, sao vậy?"
Sư Xuân vội vàng hô lên: “Cân Lượng.”
Hai người đều là đồng bạn liếm máu từ lưỡi đao đã nhiều năm, Ngô Cân Lượng nhanh chóng hiểu ra và nhảy đến tựa lưng bên cạnh hắn, cũng là dáng vẻ cảnh giác cao độ nhìn xung quanh.
Lúc này Sư Xuân nhắc nhở những người khác: “Mọi người cẩn thận, nữ nhân này có thể có giúp đỡ.”
Sở dĩ hắn nói như vậy đơn giản là vì phản ứng vừa rồi của Tượng Lam Nhi quá bất thường, hắn không biết mình có đoán sai hay không, cũng không biết người xuất hiện sẽ có thực lực thế nào.
Bất kể có hay không, mặc kệ thực lực mạnh hay yếu, trước tiên bắt giữ con tin trong tay để hộ thân cũng không sai.
Nghe vậy, Tượng Lam Nhi có chút ngoài ý muốn, ánh mắt đảo qua đảo lại, không nhìn thấy người đứng phía sau, cảm giác ngực bị siết chặt vẫn như cũ, trong lòng đang tính xem chờ lát nữa làm thế nào để tên cẩu tặc này muốn chết không được, muốn sống không xong.
Một nhóm người bịt mặt cũng cảnh giác nhìn xung quanh một lúc, nhưng xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng côn trùng bò, cũng có thể nhìn thấy chim nhỏ đứng trên đầu cành chải lông, nhưng không có dấu hiệu của người.
Sầm Phúc Thông cũng không dám quá bất cẩn, nói: "Các huynh đệ, nhìn xung quanh một chút."
Ba đồng bọn che mặt hô lên một tiếng, lần lượt lách mình nhảy lên những cành cây to, tản ra cẩn thận kiểm tra xung quanh, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của đám người Sư Xuân.
Sầm Phúc Thông nhìn xung quanh hỏi: "Xuân huynh, có phải ngươi nghĩ quá nhiều rồi không, sao người của nữ nhân này lại đến giúp đỡ, đoán được chúng ta sẽ đến, đối phó với chúng ta?"
Vừa dứt lời, tán cây lớn cách đó không xa trên sườn núi đột nhiên xào xạc, lại không có âm thanh nào khác, khiến đám người Sư Xuân càng cảnh giác hơn.
Đột nhiên, một bóng người nhảy ra từ trong rừng, bay vụt qua, hoảng sợ hét lên: "Chạy mau!"
Là một trong những người bịt mặt lúc trước.
Sầm Phúc Thông vội vàng hô: "Chuyện gì xảy ra?"
Vù vù, hai tiếng xé gió xẹt qua không trung.
Một cái bóng dài mảnh lướt qua, nhanh đến mức khiến người ta không nhìn rõ đó là gì, trên không xảy ra một trận giết chóc đẫm máu, còn có một tiếng hét thảm "A", tiếng kêu đến từ người bịt mặt vừa bay qua.
Mấy người còn chưa thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, cái bóng dài mảnh đã theo sát người bịt mặt tạo ra một cơn mưa máu bắn tung tóe, sau đó cây đại thụ rung chuyển một cái, người bịt mặt kia dính vào trên cành cây không rơi xuống đất, cơ thể co giật, máu tươi nhỏ giọt xuống dưới đất.
Một cành cây to bằng cánh tay ghim hắn vào thân cây, lúc này mấy người mới biết cái bóng dài mảnh vừa vụt qua là gì, một cành cây.
Trên ngực hắn còn có một cái lỗ, bị cái bóng dài mảnh lúc trước xuyên thủng.
Sầm Phúc Thông bị dọa cho sợ hãi, run rẩy nói: "Xuân huynh, tu vi của huynh đệ ta đã đến Cao Võ thượng thành, ngươi rốt cuộc đã chọc ai?"
Ẩn ý rất rõ ràng, một người đã đến cảnh giới Cao Võ thượng thành, thậm chí còn không thể đánh trả. Người âm thầm ra tay kia, tu vi ít nhất cũng đã đạt đến cảnh giới Cao Võ đại thành, cho dù không tới cảnh giới Nhân Tiên, cũng chỉ cách Nhân Tiên một bước.
Sư Xuân nào biết được là ai: “Ta không trêu chọc ai, đừng sợ, chúng ta có con tin trong tay, cùng lắm thì đồng quy vu tận.”
Giọng nói rất lớn, là nói cho người trong bóng tối nghe, tỏ vẻ bên hắn đã chuẩn bị cùng nhau phá hủy.
Trong lòng hắn cũng đang thúc giục chính mình, mau căng thẳng lên, mau căng thẳng lên, hắn hy vọng thần lực của mắt phải sẽ kích hoạt lần nữa sau khi căng thẳng, để hắn có thể xác định được người trong bóng tối ở đâu.
Điều chết tiệt là, hắn càng nhắc nhở bản thân mình căng thẳng, ngược lại trong đầu càng căng thẳng không nổi.
Trên mặt Tượng Lam Nhi đang bị bắt làm con tin cũng lộ ra vẻ mỉa mai. Cái tên đứng sau nàng ngoài miệng nói không sợ, nhưng động tác vô thức ôm chặt ngực nàng lại không thể che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, siết chặt đến mức nàng hơi khó thở.
Ngô Cân Lượng giơ đao trong tay, hầu kết cũng rung động không ngừng, không sợ mới là lạ, ở đất lưu đày y chưa từng chiến đấu với cao thủ cảnh giới Cao Võ, huống chi còn là cảnh giới đại thành, y còn kém khoảng ba cảnh giới. Ngược lại những thủ vệ ở thành Chấp Từ có cảnh giới Cao Võ, nhưng y không đủ tư cách để chiến đấu với người ta.