Mái tóc dài của hắn xõa ra chạm vào vai. Đây là tín hiệu hành động đã định trước của hắn và Sầm Phúc Thông.
Chẳng mấy chốc, có vài bóng người vụt qua núi rừng và lao về phía bên này.
Bốn người mặc cẩm y bịt mặt đồng loạt đáp xuống trước mặt Tượng Lam Nhi.
Thấy thế, trên mặt Sư Xuân và Ngô Cân Lượng đều nở nụ cười ranh mãnh, nhưng rất nhanh đã ngừng cười, cảm thấy không đúng, đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của đám người bịt mặt, Tượng Lam Nhi không hề hoảng sợ chút nào.
Chẳng những không hoảng sợ mà còn ưu nhã quay người lại đưa lưng về phía bốn người bịt mặt, bình tĩnh nhìn hai người Sư Xuân. Trên khuôn mặt nào còn có sự quyến rũ và khổ sở kia, thay vào đó vẻ mặt lạnh, ánh mắt khinh thường hìn hai người tựa như đang nhìn người chết.
Lúc này, khí chất của nàng đã hoàn toàn thay đổi, tưởng chừng như hai người khác nhau, hiện rõ vẻ cao cao tại thượng.
Bốn người bịt mặt xếp hàng ngay ngắn phía sau nàng.
Cảnh tượng đó đã rất rõ ràng, kể cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra bốn người tên bịt mặt đó là người của nàng.
Ngay lập tức, hai người Sư Xuân đã nhận ra rằng mình rơi xuống hố.
Ngô Cân Lượng vung đại đao lên đối chiến, Sư Xuân cũng rút thanh đao ở sau lưng của mình ra.
Bốn người bịt mặt đột nhiên lách mình, hai ba người đồng loạt ra tay, gần như cùng lúc chĩa vào cơ thể Tượng Lam Nhi, điểm huyệt tại chỗ.
"Cái gì?" Ngô Cân Lượng vung đại đao trong tay, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, trong cổ họng phát ra một thanh âm kỳ quái.
“…” Sư Xuân cũng có chút sửng sốt.
Tình hình phát triển quá đột ngột, để cho người ta trở tay không kịp.
Đừng nói hai người bọn họ, trên mặt Tượng Lam Nhi cũng hiện rõ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên nàng cũng không hiểu tại sao.
Một trong bốn người bịt mặt lách mình đến trước mặt hai người Sư Xuân. Nhìn thấy hai người còn cầm đao đề phòng chính mình, lập tức kéo xuống mạng che mặt, lộ ra bộ dáng thật.
Là Sầm Phúc Thông, đẩy hai thanh đao chỉ vào mình ra hiệu: "Là ta, đừng diễn, đã bắt lại."
Hắn ta quay đầu lại chỉ vào Tượng Lam Nhi đã té vào vòng tay của đồng phạm: "Đây là chuyện gì xảy ra, gặp được đánh cướp không hề hoảng sợ, còn dửng dưng quay lưng lại với đạo tặc. Đây là phục vụ đàn ông ở Lệ Vân Lâu luyện ra được sao. Các huynh đệ chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, Xuân huynh, sớm biết nữ nhân này dễ bắt như vậy, cũng không cần làm phiền những bằng hữu khác, một mình ta tới là đủ rồi."
Tượng Lam Nhi té vào khuỷu tay của ai đó cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Chính là ‘ân nhân’ Sư Xuân này tìm người tới cướp nàng.
Cướp chính mình làm gì? Nàng tự cho là đùng gót chân cũng có thể nghĩ ra, chẳng qua là chút chuyện nam nữ, thèm muốn sắc đẹp của nàng mà thôi.
Nói đến thèm muốn sắc đẹp, người bịt mặt ôm nàng cười ha ha nói: “Nữ nhân này bình thường rất kiêu ngạo, không phải khách nào cũng tiếp, còn gì mà bán nghệ không bán thân. Hôm nay ta phải thử một lần xem cảm giác thế nào, quý giá bao nhiêu."
Giọng nói này nghe quen quen, Sư Xuân nhận ra đó là một trong những người đến chỗ ở của hắn lần trước, thực sự không biết nên nói gì về Sầm Phúc Thông, cuối cùng cũng hiểu rồi, đây không phải là người mà hắn có thể làm việc cùng.
Lời trêu chọc vừa nói ra, hai người bịt mặt khác cũng cười gian.
Trong mắt của Tượng Lam Nhi lộ ra sát ý.
Sầm Phúc Thông vội vàng cảnh cáo: "Nàng không phải người mà các ngươi có thể chạm vào, đừng động."
Nói đùa cái gì, cái này vốn là muốn tặng cho Lữ trang chủ, bây giờ bị xúc phạm, sau đó không tiện bàn giao.
Hắn ta còn chưa nói xong, Sư Xuân đã lắc mình lao tới, nắm chặt Tượng Lam Nhi trong tay, trước tiên thanh đao trong tay đặt lên cổ Tượng Lam Nhi, hết sức cảnh giác nhìn xung quanh.
Lưỡi đao ghì chặt chiếc cổ trắng nõn của Tượng Lam Nhi, đã ghì ra vết máu, chỉ cần trên tay hơi mất kiểm soát một chút cũng có thể tạo ra một vết cắt lớn trên chiếc cổ trắng nõn kia.
Tay còn lại ôm chặt Tượng Lam Nhi trước ngực. Đây là tình huống cưỡng ép con tin điển hình.
Vì vậy, lưng của Tượng Lam Nhi dán sát vào trước ngực hắn, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và đường cong của nhau, bây giờ Sư Xuân không có tâm tư cảm nhận đường cong và nhiệt độ trên người nàng, hắn chỉ cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.
Trên mặt Tượng Lam Nhi lại lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận. Mặc dù nàng xuất thân từ lầu xanh, nhưng lại bán nghệ không bán thân, cũng chưa bao giờ bị nam nhân ôm chặt như vậy.
Ngay cả khi Biên Duy Khang xúc động ôm nàng, cũng sẽ bị nàng xử lý nhanh chóng.
Điều khiến nàng khó chịu nhất là, cánh tay của tên cẩu tặc này siết chặt ngực nàng, đến mức mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, nàng cho rằng Sư Xuân cố ý, mục đích hắn cướp nàng còn không phải là vì chuyện nam nữ sao.