TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 744: Kỹ pháp độc môn của người bán hàng rong

Trương Cổn Lợi quả thực không ngờ Phùng Sùng Lợi lại đến, hôm nay gã chỉ muốn thu phục đệ nhất tài nữ Phổ La châu, vui vẻ trải qua một đêm cùng Thẩm Dung Thanh, không ngờ Thẩm Dung Thanh liều mạng diễn cho gã một vở kịch hay.

Vở kịch này diễn quả thực không tồi, trước khi đến, Trương Cổn Lợi đã nhận được tin Mã Ngũ chết, gã coi chuyện này là thật, khi đến đây đòi nợ, Trương Cổn Lợi không hề đề phòng.

Nhưng không đề phòng không có nghĩa là gã sẽ chịu thiệt, đòi nợ nhiều năm như vậy, Trương Cổn Lợi đã gặp vô số tình huống ngoài ý muốn, ngạc nhiên thì ngạc nhiên, nhưng Trương Cổn Lợi cũng không quá lo lắng.

Nhìn Phùng Sùng Lợi, Trương Cổn Lợi mỉm cười: "Trương Cổn Lợi, Phùng Sùng Lợi, tên chúng ta đều có chữ Lợi, tuy đạo môn khác nhau, nhưng thủ đoạn làm việc thật sự có chút giống nhau."

Nói đến đây, Trương Cổn Lợi im lặng một lúc, giọng điệu trở nên trầm lắng hơn: "Phùng lão đệ, đây là ý gì? Chúng ta đều là người làm ăn, chẳng qua chỉ là chuyện tiền bạc thôi mà? Cần gì phải làm ầm ĩ với ta như vậy?"

Hà Gia Khánh lắc đầu nói: "Đó cũng không phải là một chút tiền, lúc Phùng đại ca nói con số với tôi, tôi cũng thấy khó xử thay cho Phùng đại ca."

Trương Cổn Lợi đưa tay phải ra, chỉ vào Hà Gia Khánh: "Tiểu tử, đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, sau này cũng sẽ không có cơ hội cho ngươi nói chuyện nữa."

Nói xong, Trương Cổn Lợi tiếp tục nhìn Phùng Sùng Lợi: "Lúc đầu mượn tiền, chúng ta đã nói rõ ràng quy củ về lãi suất, nếu ngươi thấy ta ra giá quá cao thì không mượn của ta là được, ta có ép ngươi mượn tiền của ta đâu?

Bây giờ ngươi nói không trả được nữa, chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng, ngươi nói với ca ca đây vài lời mềm mỏng, ta còn có thể ép ngươi đến chết hay sao?"

Hà Gia Khánh cười một tiếng: "Trương Cổn Lợi, số người bị ông ép chết những năm qua còn ít sao?"

"Hà Gia Khánh, ta vừa mới nói với ngươi rồi, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện!"

Trương Cổn Lợi lôi ra một tờ giấy nợ từ trong ngực, trong tay gã có rất nhiều giấy nợ, có giao dịch mới làm hôm nay, cũng có những khoản nợ cũ cả trăm năm, nhưng Trương Cổn Lợi chỉ cần tùy tiện sờ một cái là biết tờ giấy nợ nào của ai.

"Phùng lão đệ, tờ giấy nợ này là của ngươi, ta đặt nó ở đây, bây giờ ngươi giết Hà Gia Khánh, ta lập tức xé tờ giấy nợ này, sau này chúng ta coi như không nợ nhau nữa. Bằng không bây giờ ta sẽ đòi nợ ngươi, nếu ngươi không trả được tiền, đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!"

Vừa dứt lời, trên tờ giấy nợ bốc lên từng đợt khói.

Phùng Sùng Lợi cảm thấy tứ chi nặng nề, nhất thời không thể động đậy.

Kỹ pháp vay tu, Núi Nợ Đè Đầu, trên người Phùng Sùng Lợi như bị một ngọn núi đè nặng, chỗ nào cũng bị hạn chế hành động.

Phùng Sùng Lợi muốn dùng kỹ pháp thương tu để hóa giải Núi Nợ Đè Đầu, nhưng Trương Cổn Lợi đã nhìn ra ý đồ của ông ta.

Trương Cổn Lợi tùy tiện cạo một cái trên giấy nợ, Phùng Sùng Lợi không thể sử dụng bất kỳ kỹ pháp nào.

Kỹ pháp vay tu, Cạo Xương Rút Gân.

"Phùng lão đệ, nợ tiền ta, ngươi còn muốn động thủ với ta? Có phải là ngươi cảm thấy gân cốt của bản thân đủ cứng? Ta cạo thêm hai lớp nữa là có thể lấy mạng ngươi, ngươi tin không? Như ta đã nói, chỉ cần ngươi giết Hà Gia Khánh, chuyện này coi như xong, nếu không..."

Ầm!

Ào ào!

Hà Gia Khánh kéo cơ quan, sàn gác tầng hai của phủ đệ mở ra hai bên.

Cả một tầng lầu toàn là đồng bạc, trút xuống tầng một như thác, nếu Thẩm Dung Thanh không né nhanh, thật sự có thể bị đè đến trọng thương.

Hà Gia Khánh nhìn Trương Cổn Lợi nói: "Số tiền Phùng đại ca nợ ông, giờ đã trả rồi."

Trương Cổn Lợi ngẩn ra, không ngờ Hà Gia Khánh lại chuẩn bị chu đáo như vậy, dù y đưa ra một tấm chi phiếu, Trương Cổn Lợi cũng có thể không nhận, gã sẽ nói tấm chi phiếu này là giả.

Nhưng từng đồng bạc đặt ngay trước mắt, Trương Cổn Lợi cũng không thể nói dối trắng trợn.

Không cần nghi ngờ thật giả, Phùng Sùng Lợi và Trương Cổn Lợi đều có thể phân biệt được chất lượng của đồng bạc, nhưng Trương Cổn Lợi không thể đòi nợ, nếu không gã sẽ mất quyền khống chế đối với Phùng Sùng Lợi.

Trương Cổn Lợi nói: "Lão Phùng, ta nhắc nhở ngươi, ngươi đang tháo tường Đông để đắp tường Tây, trả nợ cho ta cũng vô dụng, ngươi nợ tiền Hà Gia Khánh thì cũng vẫn phải trả, tên tiểu tử này làm việc còn tàn nhẫn hơn cả ta!

Chỉ cần ngươi giết Hà Gia Khánh, tiền của ta không cần ngươi trả nữa, ta trực tiếp xé giấy nợ, đây mới là biện pháp trị tận gốc!"

Hà Gia Khánh cười nói: "Ông nói xé là xé sao? Đợi lát nữa ông trở mặt không nhận, Phùng đại ca biết tìm ai nói lý đây?"

Trương Cổn Lợi trầm mặt nói: "Hà Gia Khánh, ta đã nói hai lần rồi, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện..."

Hà Gia Khánh cắt ngang: "Bây giờ không có chỗ cho ông nói nữa, miệng lưỡi trơn tru, ông nói bao nhiêu cũng vô nghĩa, tôi đã đặt tiền mặt ngay tại đây rồi!"

Câu này là để nói cho Phùng Sùng Lợi nghe, hai người đã bàn bạc trước sẽ liên thủ đối phó với Trương Cổn Lợi, nhưng trước khi khai chiến, mọi chuyện đều có thể xảy ra, nếu Phùng Sùng Lợi lật lọng, Hà Gia Khánh thậm chí còn không có cơ hội thoát thân.

Hiện giờ Hà Gia Khánh đã trả nợ thay Phùng Sùng Lợi, xem thử Phùng Sùng Lợi ứng phó ra sao.

Trương Cổn Lợi cầm giấy nợ: "Lão Phùng, không phải ta không nhận tiền của ngươi, mà số tiền này ta vẫn chưa kiểm kê, trước khi ta đếm xong, không thể đưa cho ngươi tờ giấy nợ này."

Trương Cổn Lợi định trì hoãn, nhưng Phùng Sùng Lợi nào để mình chịu thiệt thòi.

"Nói đến đếm tiền, hai ta đều là chuyên gia, số tiền này tuyệt đối đủ, tiền trao cháo múc, không ai nợ ai, Trương đại ca, còn muốn lừa ta thì ngươi chính là người sai rồi."

Giấy nợ trong tay Trương Cổn Lợi đột nhiên bốc cháy, kỹ pháp Tiền Trao Cháo Múc của Phùng Sùng Lợi đã phát huy tác dụng, dù Trương Cổn Lợi có đồng ý hay không, số tiền này cũng coi như ông ta đã trả.

Mất giấy nợ, Trương Cổn Lợi coi như mất quyền khống chế đối với Phùng Sùng Lợi, nhưng gã vẫn tự tin mình có thể khống chế cục diện.

Phần lớn kỹ pháp của vay tu phải dựa vào giấy nợ, nhưng cũng có rất nhiều người sau khi trả hết tiền, lấy lại giấy nợ, lại muốn trở mặt trả thù.

Dù không có giấy tờ giao kèo, nhưng Trương Cổn Lợi vẫn có thủ đoạn khác, gã tiếp tục thương lượng với Phùng Sùng Lợi một cách thong thả: "Phùng lão đệ, ngươi đã trả tiền rồi, giấy nợ cũng đã hủy, xem ra chuyện này cũng không liên quan gì đến ngươi nữa."

Gã đã nói đến điểm mấu chốt của vấn đề.

Chuyện này cũng không thể trách gã nham hiểm, bởi vì gã nói đúng lý, Phùng Sùng Lợi đã giải quyết xong vấn đề nợ nần, có thể không cần chiến đấu vì Hà Gia Khánh, bây giờ ông ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu đổi lại là loại người như Trương Cổn Lợi, thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Nhưng Phùng Sùng Lợi lại không giống gã: "Ta làm ăn đàng hoàng, không giống loại cho vay nặng lãi như ngươi, ta làm ăn coi trọng chữ tín, lão Trương, ngươi cứ cho ta mượn cái đầu, để ta trả ơn cho Hà công tử đi!"

Phùng Sùng Lợi gẩy hạt bàn tính, tiếng lách cách vang lên, toàn thân Trương Cổn Lợi nổ tung từng lớp thịt.

Kỹ pháp thương tu, Tính Toán Vẹn Toàn.

Phùng Sùng Lợi tính sổ ở đây, Trương Cổn Lợi ở đây chịu đòn, tính càng nhanh, đánh càng ác.

Thấy máu thịt toàn thân be bét, Trương Cổn Lợi không hề hoảng hốt, điều khiển mấy chục đồng bạc bên cạnh bay lên, lao về phía Phùng Sùng Lợi.

Đây là kỹ pháp vay tu, Kim Tiền Hiến Bảo, cũng chính là vay tu chủ động đưa tiền cho người khác tiêu.

Kỹ pháp này rất nham hiểm, có người đề phòng vay tu, không mượn bất cứ thứ gì của gã, nhưng gã có thể dùng chiêu này để ép người ta mượn tiền.

Những đồng bạc này bây giờ đều là của Trương Cổn Lợi, một khi bắn trúng Phùng Sùng Lợi, đồng bạc sẽ lập tức chui vào trong thịt, ghim chặt trong cơ thể Phùng Sùng Lợi, coi như đã cho vay, nhưng vì không có giấy nợ, nên lực ràng buộc đối với Phùng Sùng Lợi sẽ kém hơn một chút.

Nhưng giao đấu ở cấp độ này, chỉ cần bị dính một chút ràng buộc, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, Phùng Sùng Lợi lập tức dừng Tính Toán Vẹn Toàn, nhanh chóng né tránh đồng bạc do Trương Cổn Lợi bắn tới.

Mấy chục đồng bạc này khiến Phùng Sùng Lợi bị thương không nhẹ, may mà ông ta còn nhanh nhẹn, không để một đồng bạc nào chui vào da thịt.

Bên phía Trương Cổn Lợi cũng bị thương, nhưng gã chạm hai quả óc chó trong lòng bàn tay vào nhau, vết thương trên người nhanh chóng lành lại, cả người hoàn hảo như lúc ban đầu.

Phùng Sùng Lợi nhìn quả óc chó trên tay Trương Cổn Lợi, Trương Cổn Lợi xoay hai quả óc chó hai vòng: "Ta có pháp bảo này, ngươi không thể khiến ta bị thương được chút nào đâu."

Ngày nào cũng thấy gã xoa hai quả óc chó này, không biết có tác dụng gì, không ngờ thứ này lại lợi hại như vậy.

Muốn cướp pháp bảo trong tay gã rất khó, nhưng nếu không cướp được thì sẽ không thể khiến Trương Cổn Lợi bị thương.

Phùng Sùng Lợi đang suy nghĩ đối sách, bỗng nghe Hà Gia Khánh nói: "Phùng đại ca, đừng mắc lừa, hai quả óc chó đó không phải pháp bảo, mà là chìa khóa kho hàng của hắn.

Vết thương trên người hắn có thể lành lại là vì hắn đã thay một lớp da thịt khác, trong kho hàng của hắn cất giữ không ít da thịt, Phùng đại ca, ông cứ tiếp tục đánh, chúng ta cứ thử xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu."

Phùng Sùng Lợi gẩy hạt bàn tính, Tính Toán Vẹn Toàn lại rơi xuống người Trương Cổn Lợi.

Kỹ pháp này thoạt nhìn đơn giản, nhưng thực tế lại cực kỳ khó đỡ, là một trong những sát chiêu của thương tu.

Trương Cổn Lợi vừa đỡ kỹ pháp, vừa nhìn Hà Gia Khánh, không ngờ tên thanh niên này lại hiểu gã rõ như vậy.

Quả óc chó đúng là chìa khóa kho hàng, Trương Cổn Lợi có thể mượn máu thịt, đương nhiên cũng cần máu thịt để trả, cho nên trong kho hàng của gã cất giữ một ít máu thịt.

Nhưng số máu thịt này không thể chịu nổi sự bào mòn của kỹ pháp, Trương Cổn Lợi đạp một cái, đồng bạc chất đống như núi trong nhà bay lên.

Kim Tiền Hiến Bảo không thể khống chế nhiều ngoại vật như vậy, Phùng Sùng Lợi cảm thấy kỳ lạ, tự nhủ: "Đây là kỹ pháp lực tu?"

Trương Cổn Lợi cười nói: "Tinh mắt lắm, ta có thể mượn tu vi của trăm nhà, đương nhiên sẽ dùng thủ đoạn của trăm nhà, Phùng lão đệ, ngươi nhìn cho kỹ, một đồng bạc đánh vào người ngươi, ta có thể lấy mạng ngươi!"

Né tránh những đồng bạc này không khó, điều Phùng Sùng Lợi lo lắng là hậu chiêu của Trương Cổn Lợi.

Hà Gia Khánh nói: "Phùng đại ca, không cần suy nghĩ nhiều, người hắn muốn đối phó không phải là ông, hắn muốn dùng những đồng bạc này giết tôi."

Trương Cổn Lợi gật đầu: "Ngươi nói nhiều, cũng biết nhiều chuyện, đúng là đáng chết."

Vừa dứt lời, đồng bạc lao về phía Hà Gia Khánh, chưa kịp chạm vào người Hà Gia Khánh, đồng bạc đã rơi xuống từng đồng một.

Trương Cổn Lợi ngẩn ra, lại thấy Hà Gia Khánh cười nói: "Ông không hề biết dùng kỹ pháp của trăm nhà, thứ ông dùng là pháp bảo lực tu, đạo môn vay tu có quy củ, ngoại vật cho hưởng, tu vi chớ động.

Đồ vật ông cất giữ, bao gồm vàng bạc, pháp bảo, máu thịt, nội tạng, xương cốt, đều là ngoại vật, ông muốn thì tự mình giữ lấy, tự chịu trách nhiệm.

Nhưng những thứ liên quan đến tu vi, ông chỉ có thể cho người ngoài mượn, không được tự mình sử dụng, bao gồm kỹ pháp và chiến lực, đây là thiết luật của đạo môn các ông, tôi không nói sai chứ?"

Phùng Sùng Lợi vừa giao thủ với Trương Cổn Lợi, vừa nghe Hà Gia Khánh giới thiệu chiến pháp của Trương Cổn Lợi.

Điều này khiến Phùng Sùng Lợi có được không ít lợi ích, trong lúc giao thủ, ông ta đã nghĩ ra khá nhiều chiến lược ứng phó với Trương Cổn Lợi.

Trương Cổn Lợi đẩy lùi Phùng Sùng Lợi, nhìn Hà Gia Khánh nói: "Hậu sinh, ngươi vì muốn báo thù ta, rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tâm tư?"

Hà Gia Khánh cười nói: "Muốn lấy mạng ông, tốn bao nhiêu tâm tư cũng đáng."

Trương Cổn Lợi bóp quả óc chó, một nam một nữ từ trên trời giáng xuống, vây công Hà Gia Khánh từ hai phía trái phải.

Hà Gia Khánh đứng im tại chỗ không ra tay, nhìn đôi nam nữ đến gần, họ không ra tay với Hà Gia Khánh, ngược lại tự quay ra chém giết lẫn nhau.

Người đàn ông muốn đánh Hà Gia Khánh, người phụ nữ lại ra tay với người đàn ông.

Hà Gia Khánh cười nói: "Lão Trương, đây là một đôi khôi lỗi công tu phải không? Ông không có kỹ pháp công tu, chỉ có thể để bọn chúng tự làm việc theo bản lĩnh của mình, tôi có kỹ pháp công tu, bây giờ đôi khôi lỗi này là của tôi."

Vừa dứt lời, khôi lỗi nam cũng không đánh nữa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hà Gia Khánh.

Đôi khôi lỗi này là do Sở Thiếu Cường làm ra, Sở Thiếu Cường gần đây sa sút, cần tiền gấp, mượn tiền rồi lại không trả được, chỉ có thể dùng đôi khôi lỗi này để trừ nợ.

Không có kỹ pháp công tu để điều khiển, đôi khôi lỗi này chỉ có thể tự mình chiến đấu, tương đương với một đôi người máy gỗ, cùng lắm chỉ phát huy được hai phần chiến lực.

Trương Cổn Lợi vốn định dùng khôi lỗi này để kiềm chế Hà Gia Khánh, không ngờ Hà Gia Khánh chẳng cần động tay đã trực tiếp thu phục hai người máy gỗ này.

Đạo tu có bản lĩnh như vậy sao? Dù có thể trộm kỹ pháp, nhưng cũng không đến mức sử dụng thành thạo như vậy chứ?

Trương Cổn Lợi rất ngạc nhiên, nhưng cũng không dám phân tâm, gã còn phải tiếp tục giao chiến với Phùng Sùng Lợi.

Hai quả óc chó va chạm vào nhau, trên người Trương Cổn Lợi bốc ra khói, nổi lên hơi nước, ánh lửa lập lòe, bụi bay mù mịt, còn có tiếng ngâm nga vờn quanh bên cạnh gã.

Đây là chiến pháp hung hãn nhất của Trương Cổn Lợi.

Quá nhiều người dùng pháp bảo để trừ nợ, trong kho hàng của gã có rất nhiều pháp bảo.

Gã đều biết sử dụng tất cả những pháp bảo này, nhưng không ai biết gã sẽ dùng cái nào.

Phùng Sùng Lợi cảm thấy hoảng sợ, Hà Hải Sinh đứng ở cửa và Thẩm Dung Thanh trốn trong góc, đều cảm thấy giây tiếp theo bản thân sẽ chết trong tay Trương Cổn Lợi.

Không phải là do bọn họ nhát gan, mà là trúng kỹ pháp vay tu, Ra Oai Dọa Giết.

Nghề đòi nợ không từ bất cứ thủ đoạn nào, hăm dọa là thủ đoạn thường thấy nhất của bọn họ.

Trương Cổn Lợi không cần làm gì hết, chỉ cần bày ra tư thế giết người, tất cả mọi người có mặt đều sẽ cảm thấy sợ hãi.

Thời cơ chín muồi, Trương Cổn Lợi chuẩn bị ra tay.

Phùng Sùng Lợi lấy hai tay che mắt, mở sang hai bên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Cổn Lợi.

Trương Cổn Lợi xoay quả óc chó trong tay, một hộp diêm bay lên, một que diêm nhảy ra khỏi hộp, sau khi quẹt trên vỏ hộp, hóa thành ngọn lửa dữ dội, lao về phía Phùng Sùng Lợi.

Phùng Sùng Lợi đã chuẩn bị sẵn sàng, một cái ống nhổ bay ra khỏi túi ông ta, mang theo một ống đờm cũ, trước tiên dập tắt que diêm, số đờm còn lại dính trên hộp, khống chế hộp diêm.

Trương Cổn Lợi giật mình, tại sao Phùng Sùng Lợi lại có phòng bị?

Đoán ra dựa vào kinh nghiệm?

Lại va chạm hai quả óc chó, một cái tẩu thuốc phun ra một lượng lớn khói về phía Phùng Sùng Lợi.

Phùng Sùng Lợi vẫn có chuẩn bị, vung ra một chiếc quạt đàn hương từ trong tay áo.

Chiếc quạt tự động vung lên, tạo ra cuồng phong thổi tan khói, tẩu thuốc cũng không phát huy tác dụng.

Liên tiếp hai lần đều ứng phó trước, đây không phải là đoán mò mà ra được.

Trương Cổn Lợi chưa bao giờ nói ý đồ của mình cho bất kỳ ai, về việc sử dụng pháp bảo, gã cũng không có thứ tự và thói quen cố định.

Lời giải thích hợp lý duy nhất là, Phùng Sùng Lợi đã nhìn ra ý đồ của gã và đưa ra dự đoán trước.

Vấn đề mấu chốt là dự đoán này được đưa ra như thế nào?

Nói gã hoàn toàn không căng thẳng là giả, nhưng Trương Cổn Lợi vẫn có thể bình tĩnh ứng phó, gã có pháp bảo, gã biết Phùng Sùng Lợi cũng có không ít pháp bảo, thương tu vào nam ra bắc, khó nói ai có gia sản hùng hậu hơn.

Nhưng gã biết tình cảnh hiện tại của Phùng Sùng Lợi rất khó khăn, những pháp bảo tốt hơn đều đã bị ông ta bán đi, nếu thật sự so gia sản, Trương Cổn Lợi không hề sợ ông ta.

Cạch! Cạch!

Hai quả óc chó va chạm hai lần, thân hình Trương Cổn Lợi biến mất không thấy đâu.

Đây là pháp bảo tàng hình, không ai biết Trương Cổn Lợi sẽ dùng thủ đoạn gì, cũng không biết gã sẽ ra tay vào lúc nào, Phùng Sùng Lợi tháo rời chiếc bàn tính trong tay, dùng sức ném mạnh, hạt bàn tính bay ra, bắn trúng đỉnh đầu Trương Cổn Lợi.

Hạt bàn tính găm vào da thịt, sau đó nổ tung.

Toàn thân Trương Cổn Lợi đầy vết thương, nhảy đến bên cửa sổ.

Gã lo lắng Phùng Sùng Lợi truy kích, cố gắng giữ khoảng cách với Phùng Sùng Lợi.

Đây là lần đầu tiên gã cảm thấy sợ hãi Phùng Sùng Lợi, lần nào Phùng Sùng Lợi cũng có thể đoán trước được ý đồ của gã, điều này khiến gã nhớ đến một môn kỹ pháp cực kỳ hiếm gặp.

"Ngươi dùng Già Trẻ Không Gạt?"

Phùng Sùng Lợi gật đầu: "Đây là bổn phận của người làm ăn."

Trương Cổn Lợi không tin lắm: "Đây là kỹ pháp độc môn của người bán hàng rong."

Phùng Sùng Lợi không trả lời.

Trương Cổn Lợi lại hỏi: "Ngươi là đệ tử thân truyền của người bán hàng rong?"

Phùng Sùng Lợi vẫn im lặng.

Trương Cổn Lợi không muốn đánh nữa, gã phát hiện mình có thể đã đánh giá thấp Phùng Sùng Lợi.

Hà Gia Khánh biết rõ về Trương Cổn Lợi, chuyện này đã khiến Trương Cổn Lợi lo lắng, bây giờ lại gặp phải đệ tử thân truyền của người bán hàng rong, tiếp tục đánh như vậy chắc chắn sẽ không chiếm được lợi thế, nếu lại còn dẫn tới người bán hàng rong, mạng sống của gã khó mà giữ.

Xoa xoa quả óc chó, Trương Cổn Lợi muốn triệu hồi một pháp bảo để yểm hộ cho bản thân chạy thoát.

Kẹt! Kẹt!

Âm thanh này không đúng.

Đây không phải là quả óc chó của ta!

Trương Cổn Lợi cúi đầu nhìn hai quả óc chó trong tay, không khỏi giật mình, không biết ai đã đổi quả óc chó trong tay gã? Là Hà Gia Khánh?

Y là đạo tu, thủ đoạn quả thực không tầm thường, nhưng y đang đứng ngay trước mặt Trương Cổn Lợi, Trương Cổn Lợi không thấy y động đậy, làm sao y đổi được quả óc chó?

Nếu y có bản lĩnh này thì cũng không đến mức bị Lục ăn mày ép đến đường cùng.

Phải cướp lại quả óc chó, điều này liên quan đến gia sản của gã.

Thân hình Trương Cổn Lợi lóe lên, xuất hiện trước mặt Hà Gia Khánh, một tay đâm vào ngực Hà Gia Khánh.

Kỹ pháp vay tu, Khoét Xương Hút Tủy!

Một chiêu này có thể hút cạn tủy xương, hút cạn máu, còn có thể hút hồn phách của Hà Gia Khánh.

Hà Gia Khánh hô to: "Cứu ta!"

Trương Cổn Lợi ngẩn người, chỉ vậy thôi?

Hà Gia Khánh chỉ có chút bản lĩnh này?

Thấy Trương Cổn Lợi xông tới, Hà Gia Khánh không những không né tránh được, bị trúng kỹ pháp, vậy mà cũng không có bất kỳ phản ứng nào?

Đây là Hà Gia Khánh sao?

Phùng Sùng Lợi không cứu Hà Gia Khánh, ông ta đã tiêu hao quá nhiều, không dám liều mạng với Trương Cổn Lợi nữa.

Hà Gia Khánh cũng không cầu cứu ông ta, y hô to: "Chủ nhân, cứu ta với!"

Chủ nhân?

Ai là chủ nhân của y?

Trương Cổn Lợi ra tay tàn nhẫn, không hút được tủy xương, không hút được máu, chỉ hút được một đám hồn phách.

Đây không phải Hà Gia Khánh, đây là một vong hồn!

Không đúng, không phải một vong hồn, đây là quỷ bộc được ghép từ rất nhiều vong hồn!

Bởi vì quỷ bộc này quá giống Hà Gia Khánh, nó và Hà Hải Sinh xuất hiện cùng lúc, Hà Hải Sinh lại đang canh giữ ở cửa, Trương Cổn Lợi thật sự coi nó là Hà Gia Khánh.

Chủ nhân của quỷ bộc này là ai?

Ai có thể có bản lĩnh như vậy.

Chẳng lẽ là y đến...

Trương Cổn Lợi lại hóa thành vô hình, gã muốn rời khỏi phủ đệ, lần này không chút do dự.

Vừa định xuyên tường mà qua, lại thấy một người đi tới từ phía đối diện, tươi cười đón chào: "Lão Trương, đi đâu vậy, bằng hữu cũ đã đến rồi, không chào hỏi một tiếng rồi đi sao?"

Tiếu Diện Quỷ Vương, Quy Kiến Sầu!

Trương Cổn Lợi lúc này mới biết vong hồn vừa rồi bắt được là thứ gì.

Đây là quỷ bộc của Quy Kiến Sầu, giả mạo thành Hà Gia Khánh, có thể giả mạo giống như vậy, đoán chừng là một hí tu!

Có thể điều khiển khôi lỗi, đoán chừng còn có công tu.

Kỹ pháp lực tu lúc trước cũng bị nó hóa giải, đoán chừng bên trong cũng có lẫn lộn lực tu, ba vong hồn cấp cao hòa thành một quỷ bộc, hình như chỉ có Quy Kiến Sầu mới làm được.

Một luồng âm khí ập đến, Trương Cổn Lợi không ra ngoài được, phép tàng hình trên người cũng bị Quy Kiến Sầu phá giải!

Trương Cổn Lợi nhíu mày nói: "A Quỷ, sổ sách giữa chúng ta đã sớm thanh toán xong rồi."

"Sổ sách thanh toán xong, nhưng thù thì ta vẫn nhớ!"

Nụ cười của Quy Kiến Sầu không thay đổi: "Cách tính lãi của ngươi suýt chút nữa khiến ta tán gia bại sản!"

Trương Cổn Lợi nghiến răng nói: "Từ khi ta gia nhập đạo môn đến giờ, vẫn luôn theo cách tính này, ta không ép các ngươi mượn của ta, lúc đầu các ngươi cũng đã nhận nợ rồi, tại sao hôm nay lại muốn báo thù?"

Quy Kiến Sầu cười đáp: "Lão Trương, thật ra trong lòng ngươi tự biết, chắc chắn sẽ có người muốn báo thù ngươi, với bản tính của ngươi, sớm muộn gì cũng chết vì cái nghề này."

Trương Cổn Lợi nói: "Nhiều năm như vậy ta đều chưa chết, lại đúng lúc hôm nay?"

Quy Kiến Sầu gật đầu: "Bây giờ không sớm không muộn, đúng là ngày ngươi đền mạng, nghe ta khuyên một câu, ngươi chấp nhận đi!"

"Chấp nhận? Ngươi cũng xứng sao!"

Trương Cổn Lợi không hề mạnh miệng, có thể làm nghề này đến tận ngày hôm nay, chứng tỏ gã có bản lĩnh thật sự. Quy Kiến Sầu, Diệp Tiêm Hoàng, Kiều Vô Túy đều từng vay mượn gã, cho dù từng người một đến đây, gã cũng không ngán.

Dù hôm nay Quy Kiến Sầu và Phùng Sùng Lợi cùng đến, Trương Cổn Lợi cũng có cách thoát thân.

Xoẹt!

Trương Cổn Lợi cảm thấy sau lưng lạnh toát, trên lưng bị rạch một đường.

Mục Nguyệt Quyên cầm bút lông đứng sau lưng gã, đầu bút vẫn còn nhỏ máu.

Trương Cổn Lợi quay đầu liếc nhìn Mục Nguyệt Quyên: "Mục cô nương, giữa chúng ta không có nhiều thù oán như vậy chứ? Khi làm ăn với ngươi, ta cũng đâu có tính lãi nhiều?"

Mục Nguyệt Quyên nói với vẻ mặt vô tội: "Chu choa, Trương đại ca, nhiều người ra tay với ngươi như vậy, tại sao ngươi lại làm khó một mình ta?"

Câu này mà ả cũng nói ra được...

Quy Kiến Sầu cười nói: "Lão Trương, nói ra những lời như vậy, đến ta cũng coi thường ngươi, Mục Nguyệt Quyên quả thực không có thù oán gì với ngươi, nhưng ở đây có lợi ích mà.

Người đến người đi, lợi đến lợi đi, Trương Cổn Lợi nhà ngươi còn không hiểu đạo lý ở đây, thì nhất định sẽ phải chết ở đây, chẳng lẽ Mục cô nương không thể đến chiếm chút tiện nghi hay sao?"

"Đều muốn đến đây chiếm tiện nghi?" Trương Cổn Lợi nhìn lướt qua mọi người.

Mục Nguyệt Quyên nói với vẻ mặt tiếc nuối: "Sau khi ngươi chết, ta sẽ lưu lại cho ngươi một bức tranh, ta vẽ một bức Trống Thủng Vạn Người Gõ, ngươi đừng ghi hận ta."

"Phải rồi, Trống Thủng Vạn Người Gõ."

Trương Cổn Lợi mỉm cười: "Rốt cuộc tại sao đám khốn nạn các ngươi lại tụ tập cùng nhau?"

"Chuyện này ngươi đừng vội hỏi, qua vài ngày nữa là ngươi có thể sẽ biết."

Quy Kiến Sầu vung tay lên, một đám quỷ bộc lao về phía Trương Cổn Lợi.

Trương Cổn Lợi tung ra toàn bộ pháp bảo chém giết với quỷ bộc, Mục Nguyệt Quyên vẽ ra linh xà chín đầu, quấn chặt lấy Trương Cổn Lợi.

Trương Cổn Lợi muốn dùng pháp bảo thủy tu để rửa sạch linh xà được vẽ ra, nhưng pháp bảo thủy tu biến mất.

Gã muốn dùng pháp bảo thanh tu đánh lui quỷ bộc, pháp bảo thanh tu cũng biến mất.

Pháp bảo trên người lần lượt biến mất, Trương Cổn Lợi liên tục bị trọng thương.

Đây là do Hà Gia Khánh trộm được, y vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối!

Phùng Sùng Lợi cắm chiếc bàn tính đã tháo rời vào ngực Trương Cổn Lợi, thanh ngang của bàn tính khuấy tung tóe trong cơ thể Trương Cổn Lợi, Trương Cổn Lợi mất khả năng chống cự.

Mục Nguyệt Quyên liên tục vung bút, nhanh chóng chia cắt thân thể của Trương Cổn Lợi.

Quy Kiến Sầu lấy ra một cái lọ sứ, dùng nến đốt ở miệng lọ, trực tiếp thu hồn phách của Trương Cổn Lợi.

Đậy nút lọ lại, Trương Cổn Lợi đã hoàn toàn bị thu thập sạch sẽ.

Trên mặt đất rơi rải rác một đống giấy nợ, Mục Nguyệt Quyên thở dài: "Đây đều là những người mượn tiền chưa trả, thật sự là quá lời cho những người này."

Quy Kiến Sầu cười nói: "Không muốn để bọn họ được lợi thì ngươi cứ lấy giấy nợ đi, thay hắn làm nghề đòi nợ."

Mục Nguyệt Quyên lắc đầu nói: "Ta không làm cái nghề này, ta không muốn có kết cục như hắn. Hơn nữa, ta cũng không quen biết những người trên giấy nợ này, được lợi thì cứ được lợi, nhưng có vài loại lợi không thể chiếm không, Hà công tử, ngươi nói có đúng không?"

Trương Cổn Lợi vẫn luôn tập trung sự chú ý vào quỷ bộc, gã không biết Hà Gia Khánh thật đang trốn trong đống đồng bạc, nhân lúc gã và Phùng Sùng Lợi chém giết, y đã đổi óc chó của gã.

Hà Gia Khánh đứng dậy từ trong đống đồng bạc chất thành núi, nói với mọi người: "Các vị tiền bối, Hà mỗ không có ý định chiếm tiện nghi của các vị, đôi óc chó của Trương Cổn Lợi ở trong tay ta, ta sẽ giao ra, để các vị tiền bối bảo quản."

Nói xong, Hà Gia Khánh giao một quả óc chó cho Quy Kiến Sầu.

Quy Kiến Sầu sững sờ: "Cho ta? Cậu tin tưởng ta như vậy sao?"

Hà Gia Khánh gật đầu: "Danh tiếng của Quỷ Vương tiền bối, Hà mỗ đã từng nghe qua."

Mục Nguyệt Quyên không vui: "Nói vậy là sao, danh tiếng của Bách Hoa Đan Thanh ta nhỏ hơn hắn sao? Nếu không có ta đứng ra dàn xếp, chuyện này chưa chắc ngươi đã làm được?"

Hà Gia Khánh giao quả óc chó còn lại cho Mục Nguyệt Quyên: "Ân tình này ta chắc chắn không quên, có hai vị tiền bối làm chủ, ta tin rằng chuyện này tuyệt đối có thể làm một cách công bằng."

Một quả óc chó cho Quy Kiến Sầu, một quả óc chó cho Mục Nguyệt Quyên, hai người chạm hai quả óc chó vào nhau mới có thể mở ra kho báu của Trương Cổn Lợi.

Với thân phận của bọn họ mà còn tham lam chút đồ này của Trương Cổn Lợi sao?

Tham, thật sự là tham.

Đồ tốt của Trương Cổn Lợi không hề ít.

Quy Kiến Sầu nói: "Mục cô nương, Hà công tử người ta nói muốn công bằng, vậy lời công bằng này là do ngươi nói hay ta nói?"

Mục Nguyệt Quyên nghịch tóc: "Ngươi khéo ăn khéo nói, ngươi nói đi, ta nghe."

Quy Kiến Sầu gật đầu: "Vậy được, hôm nay chúng ta nói chuyện công bằng, trước tiên nói về tiền và pháp bảo, tiền của Trương Cổn Lợi thật sự không ít, pháp bảo cũng đều là hàng cao cấp.

Những người có mặt ở đây, ta tính một người, Mục cô nương tính một người, ông chủ Phùng tính một người, Hà công tử tính một người, bốn chúng ta thật sự đều đã ra sức, những thứ này chúng ta chia nhau, Mục cô nương thấy sao?"

Mục Nguyệt Quyên hừ một tiếng: "Chuyện này còn cần ngươi nói chắc? Chẳng lẽ còn có thể để ngươi nuốt một mình, bỏ mặc người khác?"

Quy Kiến Sầu lại nói: "Nhưng chia thì chia, lại không phải chia đều, phải xem ai ra sức nhiều hay ít."

Mục Nguyệt Quyên nhíu mày: "Ý gì đây, ngươi ra sức nhiều nhất sao?"

Quy Kiến Sầu xua tay: "Ta không nói ta ra sức nhiều nhất, hôm nay người ra sức nhiều nhất là ông chủ Phùng, ông chủ Phùng đánh trận đầu, bị thương, gãy binh khí, chiếc bàn tính đó rõ ràng không dùng được nữa, tiền và pháp bảo, ông chủ Phùng lấy nhiều hơn một phần, các vị không có ý kiến gì chứ?"

Hà Gia Khánh gật đầu nói: "Ta tán thành."

Mục Nguyệt Quyên không quá phục, nhưng cũng gật đầu.

Quy Kiến Sầu tiếp tục nói: "Ta mất một quỷ bộc, quỷ bộc được hí tu, công tu, lực tu kết hợp lại, cái giá này không cần ta nói, phải bù đắp cho ta một chút, hồn phách của Trương Cổn Lợi thuộc về ta, mọi người có thể đồng ý không?"

Hà Gia Khánh gật đầu: "Ta đồng ý."

Mục Nguyệt Quyên cười nói: "Được, cho ngươi, dám biến Trương Cổn Lợi làm quỷ bộc, ngày nào đó mà chết trên tay hắn, ngươi đừng có hối hận."

Quy Kiến Sầu tiếp tục nói: "Trận chiến hôm nay chúng ta đánh thuận lợi như vậy, không thể tách rời công lao của ta, không phải ta tự khoe khoang, nếu không phải ta đã sớm dò la được gốc gác của Trương Cổn Lợi, hôm nay chúng ta chưa chắc đã địch nổi hắn."

Mục Nguyệt Quyên nói: "Chuyện này ta cũng đang muốn hỏi ngươi, ngươi dò la được tin tức từ đâu? Trương Cổn Lợi làm việc luôn luôn bí mật, ngay cả hai quả óc chó trên tay Trương Cổn Lợi mà ngươi cũng biết rõ."

Quy Kiến Sầu thở dài: "Ta vì báo thù mà thật sự đã bỏ ra không ít công sức."

Mục Nguyệt Quyên cười mà không nói.

Bỏ công sức ra thì có tác dụng gì?

Đây là bí mật giúp Trương Cổn Lợi tung hoành giang hồ, Quy Kiến Sầu có bỏ thêm bao nhiêu công sức thì cũng không thể nào tra ra được, chắc chắn là có cao nhân đứng sau chỉ điểm.

Cao nhân này có thể là ai đây?

Quy Kiến Sầu tiếp tục nói: "Vì ta đã ra sức, nên sẽ lấy thêm chút đồ, luyện chế quỷ bộc cần máu thịt, toàn bộ máu thịt của Trương Cổn Lợi đều thuộc về ta, các vị có đồng ý không?"

"Ta đồng ý."

Hà Gia Khánh đồng ý rất nhanh, nhưng trong lòng lại đang nghĩ một chuyện.

Quy Kiến Sầu lấy máu thịt của Trương Cổn Lợi làm gì?

Nếu chỉ là để luyện chế quỷ bộc thì không cần dùng nhiều như vậy.

Tu vi của Trương Cổn Lợi trên cả Vân Thượng, Hà Gia Khánh biết rất rõ máu thịt của gã có giá trị lớn đến mức nào, dù sao y cũng từng sở hữu Huyền Sinh Hồng Liên.

Chẳng lẽ tung tích của Huyền Sinh Hồng Liên có liên quan đến Quy Kiến Sầu?

Quy Kiến Sầu đã nói rõ mọi chuyện, liếc mắt nhìn Phùng Sùng Lợi.

Già Trẻ Không Gạt.

Vậy mà ông ta lại biết kỹ pháp độc môn của người bán hàng rong.

Chuyện này có nên nói cho Tôn Thiết Thành biết không?

Nói cho Tôn Thiết Thành biết, dường như không có lợi gì cho Quy Kiến Sầu.

Nhưng nếu không nói cho Tôn Thiết Thành biết, để Tôn Thiết Thành chịu thiệt, vậy thì Quy Kiến Sầu sẽ gặp phiền phức lớn, không chỉ đơn giản là đánh trứng nữa.

Bên ngoài phủ đệ, ông chủ Lỗ của hiệu sách Lỗ gia cầm hai cuốn sách, do dự có nên vào cửa hay không.

Ông ta đến đưa sách cho Thẩm Dung Thanh, hình như đến muộn một bước.

Sách chưa đưa được cũng không sao, hôm khác đưa cũng được.

Nhưng có vài chuyện lại vô tình nghe được, những chuyện này rất quan trọng.