TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 745: Tay chân cốt nhục

Phân chia xong xuôi, trước khi chia đồ, vẫn phải mở kho của Trương Cổn Lợi ra trước.

Quy Kiến Sầu và Mục Nguyệt Quyên mỗi người cầm một quả óc chó, chạm hai lần, không có phản ứng.

Chạm thêm hai lần nữa, vẫn không có phản ứng, Quy Kiến Sầu trách Mục Nguyệt Quyên dùng lực không đủ, Mục Nguyệt Quyên trách Quy Kiến Sầu chạm không đúng chỗ.

Hai người càng lúc càng sốt ruột, Mục Nguyệt Quyên dứt khoát đưa quả óc chó của mình cho Quy Kiến Sầu: "Chia nhiều chia ít đã định rồi, ngươi tự mở cửa đi."

Quy Kiến Sầu thử vài lần, vẫn không có phản ứng.

Mục Nguyệt Quyên nhìn sang Hà Gia Khánh: "Hà công tử, quả óc chó này là thật chứ?"

Hà Gia Khánh hơi cau mày: "Chẳng lẽ ta còn dám lừa gạt hai vị tiền bối?"

Mục Nguyệt Quyên cười lạnh: "Chuyện này khó nói, lúc trước trên Thánh Hiền Phong, Thánh Nhân và ngọc tỷ trong nháy mắt đã biến mất."

Hà Gia Khánh liên tục lắc đầu: "Chuyện đó thật sự không liên quan đến ta, lúc đó Hà mỗ bị nhốt trong lồng, còn phải nhịn đói nhịn khát."

Phùng Sùng Lợi nhìn quả óc chó: "Có thể để ta thử không?"

Quy Kiến Sầu đưa quả óc chó cho Phùng Sùng Lợi, Phùng Sùng Lợi chạm vài cái, trong tay áo cảm ứng được có thứ gì đó.

Ông ta dùng tay phải nâng quả óc chó, tay trái đâm vào giữa hai quả óc chó.

Tay trái xuyên qua quả óc chó, xuyên qua lòng bàn tay phải, không biết đi đâu.

Mò mẫm một hồi, Phùng Sùng Lợi lấy ra một nắm tiền từ giữa quả óc chó: "Các vị, kho hàng nằm giữa hai quả óc chó này."

Quy Kiến Sầu nhìn Mục Nguyệt Quyên: "Còn ngây ra đó làm gì, cùng mò đi!"

"Xí! Trơ trẽn, ai thèm mò ngươi!"

Mục Nguyệt Quyên phỉ nhổ một tiếng, nhưng vẫn đưa tay vào giữa quả óc chó.

Bên trong có thứ gì đó, rất nhiều đồ vật.

Hai người mò mẫm nửa tiếng đồng hồ, dùng đến đủ loại kỹ pháp mới lấy hết đồ trong kho ra.

Quy Kiến Sầu và Mục Nguyệt Quyên không quá để ý số lượng tiền, giao cho Phùng Sùng Lợi đếm là được, họ tin tưởng Phùng Sùng Lợi sẽ không giở trò trong chuyện này.

Pháp bảo, linh vật, binh khí tổng cộng hơn ba trăm món, phẩm chất cao thấp khác nhau, cái này phải xem vận may và tầm mắt, bốn người thay phiên nhau lựa chọn, chọn được gì thì lấy cái đó.

Còn lại một đống đan dược, bốn người cũng chia hết.

Còn lại một thứ khó chia, chính là cái kho này.

Bản thân cái kho này là bảo vật vô giá, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra được.

Mục Nguyệt Quyên lên tiếng: "Ta đang thiếu chỗ cất tranh, cái kho này cho ta đi!"

Quy Kiến Sầu không đồng ý: "Mục cô nương, như vậy không thích hợp lắm, thứ tốt cỡ này, nói cho ngươi là lập tức cho ngươi?"

Mục Nguyệt Quyên trầm mặt nói: "Vậy ngươi nói cho ai đây? Hồn phách và thân thể của Trương Cổn Lợi đều thuộc về ngươi rồi, ngươi cũng không thể quá tham lam chứ?"

Quy Kiến Sầu nhún vai: "Ta cũng không nói thứ này nhất định phải thuộc về ta."

Phùng Sùng Lợi im lặng một lúc nói: "Hai vị tiền bối, tiền bạc, pháp bảo, linh vật, binh khí vừa rồi phân được, ta đều không cần, ta chỉ muốn đổi lấy cái kho này, không biết hai vị có đồng ý không?"

Mục Nguyệt Quyên không lên tiếng, Phùng Sùng Lợi là thương tu, ông ta rất tinh mắt, thứ ông ta chọn chắc chắn đều là đồ tốt, nhưng Mục Nguyệt Quyên cảm thấy đổi như vậy vẫn là để Phùng Sùng Lợi chiếm lợi.

Quy Kiến Sầu cũng không nói, y có cùng suy nghĩ với Mục Nguyệt Quyên.

Hà Gia Khánh nhìn mọi người, nói: "Như vầy đi, ta đưa phần của ta tặng cho hai vị tiền bối, cái kho này cho Phùng đại ca đi."

Phùng Sùng Lợi giật mình: "Hà công tử, không phải tôi muốn..."

Hà Gia Khánh xua tay nói: "Chuyện của chúng ta lát nữa rồi nói, hai vị tiền bối, toàn bộ gia sản của Trương Cổn Lợi đều giao cho hai vị rồi, bọn ta chỉ muốn một cái kho, như vậy không tính là nhiều chứ?"

Quy Kiến Sầu gật đầu.

Mục Nguyệt Quyên cũng đồng ý.

Quy Kiến Sầu có rất nhiều quỷ bộc, nhanh chóng chuyển đồ đi.

Mục Nguyệt Quyên có tranh, chuyển đồ vào trong tranh cũng không mất nhiều thời gian.

Hai người thu dọn xong, mỗi người một ngả, chỉ còn lại Phùng Sùng Lợi cầm hai quả óc chó nhìn Hà Gia Khánh: "Cậu giữ lại giấy nợ, tôi nợ cậu, nhất định sẽ trả."

Hà Gia Khánh lắc đầu nói: "Không cần ông trả, ông đã giúp tôi báo thù, ân tình này không thể dùng tiền để cân đo đong đếm."

"Vậy nên dùng gì để cân đo đong đếm?" Phùng Sùng Lợi không hiểu ý của Hà Gia Khánh lắm.

Hà Gia Khánh cười nói: "Tôi cũng không biết nên dùng gì để cân đo đong đếm, sau này nếu tiền bối xem trọng tôi, cần đến tôi, có việc thì cứ nói với tôi một tiếng, anh em tôi sẽ có mặt bất cứ lúc nào."

Phùng Sùng Lợi ngẩn ra một lúc: "Tôi tuổi này, gọi cậu là anh em, liệu có thích hợp không?"

"Bên cạnh tôi, mọi người đều xưng hô anh em, không phân lớn nhỏ, bất kể thân hay quen."

Phùng Sùng Lợi nhìn sang Hà Hải Sinh nói: "Hắn cũng gọi cậu là anh em sao?"

Hà Hải Sinh ho khan hai tiếng, nhìn sang chỗ khác.

Người này không giỏi ăn nói.

Phùng Sùng Lợi lại nhìn sang Thẩm Dung Thanh: "Cô ta cũng gọi cậu là anh em?"

Hà Gia Khánh có chút lúng túng, nhưng Thẩm Dung Thanh không lúng túng: "Đúng vậy, tôi và hắn cũng xưng hô anh em."

Nói xong, Thẩm Dung Thanh tiếp tục tìm giấy nợ của mình.

Giấy nợ trên mặt đất rất nhiều, Thẩm Dung Thanh xem từng tờ một, cô ta không biết mình phải tìm đến khi nào, ngoài cô ta ra, những người có mặt ở đây dường như cũng không quan tâm đến chuyện này.

"Để tôi giúp cô tìm."

Phùng Sùng Lợi ngồi xổm xuống, nhanh chóng liếc nhìn từng chồng giấy nợ.

Thẩm Dung Thanh nói: "Cám ơn tiền bối, tên tôi là..."

"Tôi biết tên cô, đệ nhất tài nữ Phổ La châu, được quen biết cô là vinh hạnh của Phùng mỗ."

Phùng Sùng Lợi nhìn lướt qua, rút ra một tờ từ trong một chồng giấy, đưa cho Thẩm Dung Thanh.

"Là tờ này sao?"

Thẩm Dung Thanh nhận lấy xem, đúng là giấy nợ của mình.

"Cám ơn tiền bối."

Thẩm Dung Thanh thở phào nhẹ nhõm, cô ta định xé giấy nợ, lại bị Phùng Sùng Lợi ngăn lại.

"Cô nương, cái này không thể xé, trong giấy nợ có chú thuật, chú thuật này chưa chắc đã đến từ Trương Cổn Lợi, kẻ này làm việc có hậu chiêu, một khi giấy nợ bị hủy, cô nương có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Thẩm Dung Thanh nhất thời không biết làm sao, Hà Gia Khánh nói với Phùng Sùng Lợi: "Tiền bối có cách hóa giải chú thuật này không?"

Phùng Sùng Lợi đương nhiên có cách, lúc trước ông ta đã dùng kỹ pháp Tiền Trao Cháo Múc để đốt giấy nợ của mình rồi.

"Chuyện này quả thực tôi có thể làm, nhưng phải nói rõ trước, chuyện này là cậu bảo tôi làm, hay Thẩm cô nương bảo tôi làm? Nếu là cậu bảo tôi làm, sau khi tôi hóa giải được chú thuật này, thì cậu có thể trừ bao nhiêu nợ của tôi?"

Hà Gia Khánh khó xử, Phùng Sùng Lợi vừa mở miệng là tiền, không nể mặt, cũng không nói tình cảm.

Hà Gia Khánh nhường một phần gia sản của Trương Cổn Lợi, chính là muốn mua chuộc lòng người, nhưng nếu Phùng Sùng Lợi dùng giấy nợ của Thẩm Dung Thanh để đổi lấy việc trả nợ cho Hà Gia Khánh, vậy thì Hà Gia Khánh cảm thấy mình bị thiệt thòi lớn.

Không thể trừ hết nợ, nhưng có thể trừ bao nhiêu đây?

Do dự một hồi, Hà Gia Khánh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng khác, Thẩm Dung Thanh cúi đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.

Cô ta đang đợi Hà Gia Khánh tính giá, tính toán xem rốt cuộc cô ta đáng giá bao nhiêu tiền.

Hà Gia Khánh vội vàng nói: "Phùng tiền bối, Dung Thanh với tôi thân thiết như tay chân, ông nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu."

Phùng Sùng Lợi nhìn Thẩm Dung Thanh, Thẩm Dung Thanh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Làm phiền tiền bối rồi."

"Là cô muốn tôi làm việc này?" Phùng Sùng Lợi xác nhận lại một lần nữa.

Thẩm Dung Thanh gật đầu.

Giọng điệu của Phùng Sùng Lợi không chút dao động: "Phùng mỗ chưa bao giờ làm việc không công cho người khác, dù Thẩm cô nương đích thân mở miệng, tiền này cũng nhất định phải lấy, tôi lấy Thẩm cô nương một đồng Đại Dương."

Thẩm Dung Thanh ngạc nhiên nhìn Phùng Sùng Lợi.

Hà Gia Khánh cũng rất kinh ngạc, nhanh chóng bình tĩnh lại, y vội vàng hành lễ: "Đa tạ tiền bối."

Phùng Sùng Lợi không để ý đến Hà Gia Khánh, ông ta tiếp tục nói với Thẩm Dung Thanh: "Một đồng Đại Dương, cô có không? Nếu không có, chúng ta lại từ từ thương lượng."

Trong phòng đâu đâu cũng là đồng Đại Dương, đồng Đại Dương mà Hà Gia Khánh dùng để trả nợ cho Phùng Sùng Lợi đều chất đống trên mặt đất.

Nhưng Phùng Sùng Lợi không thèm nhìn những đồng Đại Dương đó, ông ta chỉ nhìn Thẩm Dung Thanh.

Phủ đệ của Thẩm Dung Thanh đã được Hà Gia Khánh cải tạo, rất nhiều đồ dùng cá nhân không có trong nhà, bao gồm cả tiền tiết kiệm của cô ta.

Cô ta lục tìm trên người mình, tìm một hồi lâu, cũng chỉ lấy ra từ trong túi được ít tiền lẻ.

Cô ta đưa hết tiền cho Phùng Sùng Lợi, Phùng Sùng Lợi đếm ra năm trăm đồng tiền Hoàn quốc, trả số tiền còn lại cho Thẩm Dung Thanh.

Thẩm Dung Thanh không chịu nhận, Phùng Sùng Lợi nghiêm mặt nói: "Thẩm cô nương, nếu không có cô liều mình bày mưu tính kế Trương Cổn Lợi, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như vậy.

Lẽ ra tôi cũng không nên lấy một đồng Đại Dương này của cô, nhưng đây là chuyện giữa cô và Hà công tử, Phùng mỗ không tiện nhúng tay vào, tôi ra giá một Đại Dương, cô nương không trả giá, tôi sẽ lấy một đồng Đại Dương này, đây là bổn phận của người làm ăn."

Cất tiền vào người, Phùng Sùng Lợi cầm lấy khế thư, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy khế thư, dùng sức xé.

Khế thư bốc cháy, hóa thành tro tàn.

Thẩm Dung Thanh vội vàng cảm ơn, Phùng Sùng Lợi liên tục xua tay: "Lời lời lỗ lỗ, hai bên không ai nợ ai, hai vị, cáo từ."

Phùng Sùng Lợi rời đi.

Thẩm Dung Thanh như trút được gánh nặng, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Hà Gia Khánh nói: "Dung Thanh, lần này là công lao của cô, cô muốn gì, chỉ cần cô mở miệng, tôi đều đồng ý."

Muốn gì?

Bây giờ Thẩm Dung Thanh chỉ muốn Mã Ngũ.

Cô ta chỉ muốn người đàn ông này, người đàn ông nguyện vì cô ta mà liều mạng.

Nhưng lời này không thể nói ra.

"Gia Khánh, tôi biết giữa cậu và Lý Thất có ân oán, cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũng liên lụy đến Mã Quân Dương, tôi chỉ cầu xin cậu một chuyện, nếu có một ngày Quân Dương rơi vào tay cậu, tôi hy vọng cậu nể mặt tình nghĩa anh em chúng ta, tha cho hắn một mạng."

Hà Gia Khánh gật đầu: "Mã Quân Dương và tôi cũng có giao tình, chuyện hôm nay hắn đã giúp đỡ rất nhiều, ân tình này tôi sẽ không quên, cô không cần phải lo lắng chuyện của hắn nữa, trước tiên hãy nói xem nên thưởng cho cô như thế nào."

Thẩm Dung Thanh lắc đầu nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu này, những thứ khác tôi không cần."

"Thật sự không cần nữa?" Mã Quân Dương sờ vỏ ốc.

Cô nương ốc đồng run rẩy đáp: "Không cần nữa."

Mã Ngũ cười nói: "Là ngươi nói không cần, lát nữa ngươi đừng có mà hối hận."

Cô nương ốc đồng không phục: "Lát nữa rồi nói chuyện lát nữa."

Ở thành Lục Thủy, Mã Ngũ và Thẩm Dung Thanh đã diễn một vở kịch lớn, ngay cả tin y chết cũng đã lan truyền ra ngoài.

Đương nhiên y không phải thật sự chết, nhưng để làm cho vở kịch thêm chân thật, đến nay sóng gió chưa tan, Mã Ngũ vì tránh thị phi đã đến lò Khí Thủy, tiện thể đến thăm vị tri kỷ ở nội châu này một chút.

Giao chiến mấy chục hiệp, Mã Ngũ càng đánh càng hăng, cô nương ốc đồng có chút chống đỡ không nổi, nhân lúc đình chiến, Mã Ngũ hỏi vài việc.

"Con cá chép khổng lồ canh cửa trước đây tên là gì?"

Cô nương ốc đồng hừ một tiếng: "Gì mà cá chép khổng lồ? Ngươi nói chuyện thật khó nghe, hắn tên là Dư Tụng Khải, trong tộc nhân cũng là người có thân phận."

"Người có thân phận tại sao lại đi canh cửa?"

Cô nương ốc đồng run run râu nói: "Chuyện này có ẩn tình khác, rốt cuộc là ẩn tình gì thì ta cũng không biết."

Mã Ngũ lại hỏi: "Ngươi có thân phận trong tộc nhân không?"

"Đương nhiên là có thân phận!"

Cô nương ốc đồng hơi đắc ý: "Nếu không có thân phận thì sao dám cùng các ngươi định ra chuyện lớn như vậy, tặng cả một mảnh tân địa cho các ngươi sao?"

Mã Ngũ gật đầu: "Nếu đã là người có thân phận, vậy xin hỏi quý danh cô nương là gì?"

Cô nương ốc đồng ngẩn ra: "Ngươi nói vậy là có ý gì? Ta tên là La Lệ Quân mà! Ngươi xong việc rồi thì không nhận người nữa sao?"

Mã Ngũ cười nói: "Cô nương, ngươi không phải La Lệ Quân."

Cô nương ốc đồng có chút bực mình: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Mã Ngũ vô cùng tin tưởng phán đoán của mình: "Dung mạo, dáng người, giọng nói, cho đến cả thói quen cử chỉ của ngươi đều rất giống La Lệ Quân, nhưng ngươi không phải ả, bởi vì mùi vị khác nhau, ta chưa bao giờ nhận sai điểm này."

"Ta không biết ngươi có ý gì, ta muốn về!"

Cô nương ốc đồng xoay người muốn quay về bể nước, Phùng Đái Khổ đột nhiên xuất hiện, chắn đường nàng ta.

Mã Ngũ tiếp tục nói: "Vị cô nương này, bọn ta cũng không muốn làm tổn thương hòa khí, ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, rốt cuộc La Lệ Quân đi đâu rồi?"

Cô nương ốc đồng vung vẩy râu, chuẩn bị khai chiến: "Nếu muốn đánh nhau thì ta tiếp, nếu không dám đánh thì đừng có chắn đường! Ta chính là La Lệ Quân, hỏi một trăm lần cũng vẫn là câu trả lời này!"

Mã Ngũ lắc đầu: "Không cần một trăm lần, thật sự không cần."

"Thật sự không cần một trăm lần, ba lần là đủ rồi."

Ở tân địa bên ngoài lò Khí Thủy, trên một vùng đất hoang vu, Quy Kiến Sầu liên tục cảm thán.

Người thường đến lò Khí Thủy, chắc chắn không thể thoát khỏi mắt Phùng Đái Khổ, nhưng Quy Kiến Sầu không phải người thường, vừa từ thành Lục Thủy trở về, y đến lò Khí Thủy dò la tin tức, không những không bị Phùng Đái Khổ phát hiện, mà còn thu hoạch được rất nhiều.

Y vừa đến nhà xưởng đã chứng kiến cảnh Mã Ngũ thẩm vấn cô nương ốc đồng: "Ba lần, thật sự chỉ ba lần, sau ba lần, hỏi gì nói nấy, ngươi nói xem ngươi có thể làm được không?"

Câu này là nói với một quỷ bộc nghe, tên của quỷ bộc này là A Hùng, khi còn sống là hoan tu Vân Thượng tầng một, là một trong những mãnh tướng dưới tay Quy Kiến Sầu.

Thấy A Hùng không đáp, Quy Kiến Sầu càng thêm bất mãn: "Ngươi nói thử xem, nếu chuyện này là do ngươi xử lý thì ngươi phải làm mấy lần?"

A Hùng cúi đầu nói: "Con ốc đồng đó, ta... Ta không làm được..."

"Ngươi còn kén chọn! Ngươi thật sự không biết xấu hổ!"

Quy Kiến Sầu tức giận nói: "Ngươi nhìn Mã Quân Dương người ta xem, ngươi nhìn thủ đoạn của người ta xem, ngươi nhìn kỹ pháp của người ta xem, ngươi lại nhìn xem sự chừng mực trong từng bước tiến lùi của người ta!

Ta nghe nói hắn mới là Địa Bì tầng năm, năm nay mới hai mươi mấy tuổi, ngươi có tu vi gì? Ngươi bao nhiêu tuổi? Ngươi đã trải qua bao nhiêu trận mạc?

Ngươi không thấy xấu hổ khi so với hắn sao? Bao nhiêu năm nay ta đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền, mua bao nhiêu đan dược, cho ngươi đớp không biết bao nhiêu, ngươi tự nói xem, ngươi có ích gì không?"

Những quỷ bộc khác đứng bên cạnh chỉ trỏ:

"A Hùng là đồ súng hết đạn, ta biết điều này."

"Sao ngươi biết? Thử rồi sao?"

"Cần phải thử sao, nhìn là biết hắn hết đạn rồi."

"Sau khi chết, tu vi bị hao tổn, hắn kém xa so với lúc còn sống."

"Lúc còn sống cũng chẳng làm ăn được gì, không ít chuyện đều là hắn tự thổi phồng lên!"

A Hùng nghiến răng nghiến lợi, nếu là trước đây, những tên khốn nạn này một tên cũng không tha, nhất định phải đánh cho bọn chúng một trận.

Giờ bị người ta nắm thóp, hắn ta cũng không nói được gì.

Quy Kiến Sầu thở dài, lẩm bẩm tự nhủ: "Chuyện này có nên nói với lão Tôn không?"

A Hùng nhỏ giọng nói: "Vẫn nên nói với lão ta đi, trứng vỡ rồi thì hết làm ăn."

Quy Kiến Sầu đá A Hùng một cái: "Mẹ nó, làm việc thì không được, miệng thì lại bép xép, đợi chuyện này xong xuôi, ta cho ngươi một tháng, ngươi đi bắt Mục Nguyệt Quyên cho ta, ngươi mà không bắt được, sau này đan dược đại bổ của ngươi đều bị cắt hết!"

A Hùng rất khó xử: "Mục Nguyệt Quyên là loại người tàn nhẫn như vậy, sao có thể dễ dàng bắt được chứ?"

Quy Kiến Sầu càng tức giận hơn: "Ngươi nói ốc đồng không xinh đẹp, ta công nhận, Mục Nguyệt Quyên cũng không xinh đẹp sao? Xinh đẹp hay không ngươi cũng không bắt được, vậy ta còn nuôi ngươi làm gì nữa?"

Thành phố Việt Châu, đại lộ Hằng Xuân, khu dân cư Duyệt Sơn.

Lý Bạn Phong đứng ngoài cổng khu dân cư, quan sát vị trí căn hộ số 1605. tòa nhà số 5.

Ở đây có một người tên là Toàn Cẩm Phong, theo lời kể của Đồng Hữu Tam, chính là người này đã giao khế thư triệu hồi Lục Đông Tuấn cho hắn ta, để hắn ta bán lại cho Hiệp hội Vu sư Hoa Cúc, vì vậy còn trả cho Đồng Hữu Tam một khoản thù lao hậu hĩnh.

Lý Bạn Phong bảo Mứt Kẹo điều tra lai lịch của Toàn Cẩm Phong, người này đến từ Phổ La Châu, là tượng tác giả tầng bảy, có thân phận hợp pháp ở Hoàn quốc, còn từng cung cấp một số hỗ trợ kỹ thuật cho Cục Ám Tinh.

Với tu vi của hắn ta, chắc chắn biết khế thư đó sẽ gây ra hậu quả gì, mục đích hắn ta làm vậy là gì?

Tượng tác giả là công tu.

Hắn ta có khả năng là đệ tử của Tàu Hỏa công công, hoặc là thuộc hạ nào đó của Tàu Hỏa công công, muốn thả Lục Đông Tuấn ra thông qua khế thư này, mượn việc đó để lộ ra tọa độ của Tàu Hỏa công công ở nội châu.

Đây là suy đoán của Lý Bạn Phong, nhưng trong suy đoán này rõ ràng có điểm không hợp lý.

Nếu người cứu Lục Đông Tuấn thật sự là Tàu Hỏa công công, Tàu Hỏa công công giữ liên lạc với ngoại châu, muốn thông qua chiến lược nội ứng ngoại hợp để thoát thân, tại sao ông ấy không trực tiếp tiết lộ vị trí của mình cho Toàn Cẩm Phong, tại sao phải thông qua Lục Đông Tuấn để truyền tọa độ này?

Có lẽ đây là do tính chất đặc thù của nội châu tạo thành.

Sở Thiếu Cường từng đưa cho Lý Bạn Phong một tấm bản đồ nội châu, địa điểm ở nội châu không thể dùng phương hướng và khoảng cách để mô tả trực tiếp, bản đồ của nội châu chỉ có thể phát huy tác dụng ở nội châu.

Suy ra, cũng có khả năng là Tàu Hỏa công công chỉ có thể thông qua vật dẫn nào đó để đưa tọa độ ra khỏi nội châu, vật dẫn này chính là Lục Đông Tuấn.

Nhưng tại sao Tàu Hỏa công công lại chọn Lục Đông Tuấn?

Nhân vật như Lục Đông Tuấn đến ngoại châu chắc chắn sẽ gây ra sóng gió, nếu tọa độ rơi vào tay một số nhân vật đặc biệt, Tàu Hỏa công công chưa chắc đã được cứu, thậm chí còn có thể dẫn đến nguy cơ nghiêm trọng hơn.

Một loạt vấn đề không hợp lý này đều cần tìm câu trả lời, câu trả lời có thể nằm ở Toàn Cẩm Phong.

Đương nhiên, trên người Toàn Cẩm Phong chưa chắc đã có câu trả lời, cũng có thể có bẫy, cho nên lần thăm dò này nhất định phải cẩn thận.

Lý Bạn Phong đi vòng quanh khu dân cư, tìm một chỗ không người, đang định nhảy qua hàng rào, bỗng nghe máy chiếu phim nhỏ giọng nói: "Thất đạo diễn, điện thoại kêu rồi."

Rời khỏi khu dân cư, Lý Bạn Phong bắt máy, nghe thấy giọng của Mã Ngũ: "Lão Thất, nội châu xảy ra biến số, La Lệ Quân bị bọn họ tráo đổi rồi, nội châu có thể đã thay đổi chủ ý, anh nhất định phải cẩn thận, tốt nhất là đến lò Khí Thủy một chuyến."

Cúp điện thoại, Lý Bạn Phong ngẩng đầu nhìn khu dân cư, hắn không vào trong, quay người đến công viên Hoa Hồ.

Mã Ngũ đi tới đi lui trong nhà xưởng, bồn chồn không yên, Phùng Đái Khổ khuyên nhủ: "Ngũ Lang, không cần quá lo lắng, Lý Thất là người thông minh, tu vi cũng không thấp, nội châu muốn động đến hắn, e rằng không dễ dàng như vậy."

Mã Ngũ vẫn không yên tâm, y vừa nhận được tin của Thẩm Dung Thanh: "Trương Cổn Lợi cũng là người thông minh, tu vi cao ngất ngưởng, chẳng phải vẫn chết trong tay Hà Gia Khánh sao? Chỉ sợ kẻ có lòng tính kế người vô tâm."

Đợi một hồi lâu, Lý Bạn Phong đến lò Khí Thủy, trước tiên Mã Ngũ kể lại chuyện của Trương Cổn Lợi: "Thẩm Dung Thanh nói không được chi tiết lắm, nhưng Trương Cổn Lợi chắc chắn là đã chết, Tiếu Diện Quỷ Vương cũng tham gia vào, tôi nghe Phùng cô nương nói, những người này đều là nhân vật truyền kỳ của Phổ La Châu."

Tiếu Diện Quỷ Vương chắc là A Quỷ nhỉ?

Hiện tại y là thuộc hạ của Tôn sư huynh, tại sao Tôn sư huynh lại tham gia vào chuyện này?

Thiếu tiền?

Tôn sư huynh muốn kiếm tiền thì chắc chắn có rất nhiều cách.

Thiếu pháp bảo?

Mấy món pháp bảo của Trương Cổn Lợi có tác dụng gì lớn đối với Tôn sư huynh chứ?

Lúc trước Phùng Sùng Lợi bán cho Lý Thất một đôi Phán Quan Bút, kiếm được tám mươi vạn Đại Dương, toàn làm ăn lớn, ông ta còn là người của Tuyết Hoa Phổ, thân phận như vậy mà còn đến mức phải đi vay nặng lãi sao?

Lý Bạn Phong nảy sinh nghi ngờ rất lớn về tình hình của Tuyết Hoa Phổ.

Chuyện này tạm gác lại, trọng điểm của mục đích Lý Bạn Phong đến đây lần này là cô nương ốc đồng.

Mã Ngũ giới thiệu: "Tên nàng ta là La Yến Quân, là em gái sinh đôi của La Lệ Quân."

Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm La Yến Quân từ trên xuống dưới mấy lần, thật sự không nhìn ra được sự khác biệt giữa nàng ta và La Lệ Quân, cũng không biết Mã Ngũ phân biệt bằng cách nào.

"Ngươi tên là La Yến Quân?"

"Phải."

Ngay cả giọng nói cũng giống hệt nhau.

"Tại sao ngươi lại thay thế La Lệ Quân làm người canh cửa ở đây?"

La Yến Quân lắc lư râu: "Ta và tỷ tỷ của ta đều không phải người canh cửa, lối vào này đã sắp xếp người canh cửa mới, hắn là người của hạ tộc, luôn ở trong cửa, chưa bao giờ lộ diện, nhà bọn ta là thượng tộc, loại chuyện canh cửa này không cần bọn ta làm."

Lý Bạn Phong không hiểu lắm: "Người thượng tộc là gì?"

La Yến Quân giải thích: "Trong tộc bọn ta chia làm thượng tộc và hạ tộc, La gia thuộc thượng tộc, có địa vị rất cao trong thượng tộc, tỷ tỷ của ta còn từng lập đại công, lời nói trong tộc rất có sức nặng."

Những lời này của nàng ta không giải đáp được câu hỏi của Lý Bạn Phong, nhưng lại truyền đạt một thông tin.

La Lệ Quân không phải là một người truyền lời đơn giản, dùng tân địa để đổi lấy sự bảo lãnh của Lý Bạn Phong, trong chuyện này, La Lệ Quân đã phát huy tác dụng không nhỏ.

Lý Bạn Phong nói: "Ngươi cứ tiếp tục nói, ta đang nghe."

La Yến Quân nói: "Còn tại sao lại để ta thay thế tỷ tỷ, chuyện này ta cũng không rõ, triều đình đưa ra một công văn, ta lập tức đến, trên công văn viết rất rõ ràng, để ta thay thế thân phận của tỷ tỷ.

Ta và tỷ tỷ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cũng không phải lần đầu tiên giả mạo tỷ ấy, dung mạo không cần phải nói, ngay cả tính tình ta cũng có thể học được không chút sơ hở, có một lần tỷ tỷ phạm lỗi lớn, ta thay tỷ ấy chịu phạt, lúc ta bị đánh, ngay cả mẹ ruột của bọn ta cũng không phân biệt được, ai ngờ Mã Quân Dương lại thử ra được..."

Lý Bạn Phong nhìn Mã Ngũ, hắn cũng rất tò mò về chuyện này.

Mã Ngũ thản nhiên hỏi: "Đừng nói mấy lời vô ích này nữa, chỉ hỏi ngươi tại sao lại đổi La Lệ Quân đi?"

"Ta thật sự không biết."

La Yến Quân liên tục lắc đầu: "Từ khi nhận được công văn, ta đã không gặp lại tỷ tỷ nữa, ta nghi ngờ tỷ ấy có thể đã bị giam giữ rồi."

Lý Bạn Phong hỏi: "Tỷ tỷ ngươi là đại nhân vật của thượng tộc, sao lại bị giam giữ?"

Khả năng diễn đạt của La Yến Quân hình như không được tốt lắm, nàng ta cố gắng giải thích: "Đại nhân vật của thượng tộc không chỉ có một người, những chuyện họ muốn làm cũng không giống nhau, giống như cha ta, lúc oai phong nhất, chuyện gì trong tộc cũng nghe theo ông ấy, nhưng đến lúc sa cơ thất thế, ông ấy cũng từng làm tù nhân."

Nói trước quên sau, cứ như luôn trả lời không đúng trọng tâm.

Cô nương này thật sự có vấn đề về diễn đạt?

Nàng ta là thiên kim tiểu thư, ở nội châu cũng có thân phận, không đến mức ngay cả một chuyện cũng không nói rõ ràng được.

Lý Bạn Phong suy nghĩ kỹ càng từng câu từng chữ của nàng ta, hắn phát hiện ra rất nhiều thông tin về nội châu.

Từ góc nhìn của ngoại châu và Phổ La Châu, nội châu là một chỉnh thể, người nội châu thuần chủng ở tầng lớp cao, người Phổ La Châu đến nội châu tu hành bị bọn họ nô dịch.

Nhưng trên thực tế, giữa những người nội châu thuần chủng cũng có những tầng lớp và phe phái khác nhau, giữa bọn họ cũng tồn tại đấu đá và chèn ép lẫn nhau.

Im lặng một hồi lâu, Lý Bạn Phong nói với Mã Ngũ: "Tôi nghi ngờ ả vẫn chưa nói thật."

Mã Ngũ gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, lão Thất, anh tránh đi một chút, để tôi hỏi kỹ ả lại."

La Yến Quân vội vàng nói: "Ngươi đừng tới nữa, ta nói thật mà, ta chỉ có thể nói nhiêu đó thôi, ta không lừa các ngươi."

"Chỉ có thể nói nhiêu đó thôi?"

Mã Ngũ cười một tiếng: "Chỉ nghe câu này, ta đã biết chắc chắn có ẩn tình! Lão Thất, anh cũng không cần tránh đi nữa, tôi sẽ ra tay luôn!"

La Yến Quân lắc lư râu nói: "Ta thật sự không muốn lừa các ngươi, dù có lừa các ngươi, đó cũng không phải là ý của ta!"

Mã Ngũ không muốn dài dòng nữa, chuẩn bị trực tiếp ra tay!

"Khoan đã!"

Lý Thất ngăn Mã Ngũ lại, hỏi La Yến Quân: "Ngươi nói với bọn ta những chuyện này, rốt cuộc là vì cái gì?"

La Yến Quân dùng râu chỉ vào Mã Ngũ: "Vì hắn."

"Câu này là thật sao?"

La Yến Quân lắc đầu.

Mã Ngũ càng tức giận hơn, đây là ý gì? Rõ ràng đang nói cho tôi biết là ả đang nói dối?

Lý Bạn Phong lại hỏi: "Có vài chuyện ngươi không thể chủ động nói ra?"

La Yến Quân ngẩng người lên: "Những chuyện ta không thể nói ra, ngươi có thể hỏi, những chuyện ngươi hỏi, chưa chắc ta đã trả lời được hết, nhưng ta có thể trả lời một phần."

Mã Ngũ nghe càng thêm mơ hồ, Lý Bạn Phong lại hiểu ra đôi chút.

"Bọn họ có điều cấm kỵ, điều cấm kỵ mà chúng ta tạm thời không thể hiểu được."

Mã Ngũ hiểu ra, đây là điều cấm kỵ không thể nói thẳng ra, có chút giống với một số chú thuật của Phổ La Châu.

La Yến Quân không phải có vấn đề về diễn đạt, mà là nàng ta không thể diễn đạt.

Lý Bạn Phong suy nghĩ một chút, hỏi: "Ngươi nói ra những điều này, có phải là muốn cầu cứu bọn ta?"

La Yến Quân vẫn không trả lời câu hỏi, ngược lại nói chuyện nhà: "Cha ta trở thành tù nhân, ông ấy nói nhất định sẽ đòi lại công bằng, sau đó ông ấy chết trong ngục."