Chương 577:
Găng Tay cầm đôi dùi đá, mừng rỡ nói: "Đương gia, tặng thứ này cho lão gia tử, sau này chắc chắn có nhiều cơ hội biến báo."
Lý Thất cười nói: "Cất đồ đi, chúng ta đi tiễn Giang Tương Bang trước đã."
Trong đại sảnh tòa nhà chính, Hà Ngọc Tú đã bắt sống đường chủ Diêu Chí Nghị, bẻ gãy tay chân hắn ta, dùng xích sắt khóa lại, ném sang một bên.
Vài đệ tử Giang Tương Bang định đến cứu đường chủ thì Lục Nguyên Tín tung ra một đàn côn trùng. Trong nháy mắt, chúng bị gặm thành xương trắng.
Sở Nhị túm một tên đệ tử Giang Tương Bang, ấn đầu hắn ta vào nồi lẩu đang sôi sùng sục, bóc da mặt hắn ta nhân lúc còn nóng.
Một tên đệ tử khác vừa lại gần đã bị Sở Nhị dùng đũa đập vỡ sọ, óc văng tung tóe.
Thôi Đề Khắc cầm một con gà quay lên, hất chỗ óc não đi rồi ăn gà.
Một tên đệ tử Giang Tương Bang có tu vi khá, định đánh lén Sở Nhị từ phía sau, nhưng bị Lục Xuân Oánh đá văng ra.
Đàm Phúc Thành vội vàng đỡ tên đó dậy, để hắn ta ngồi xuống ghế rồi nói: "Ngồi yên đừng động đậy."
Tên đó thật sự ngồi im, trơ mắt nhìn Đàm Phúc Thành cắt cổ mình.
Tổng đường Giang Tương Bang vốn có chiến lực không tồi, nhưng đó là khi có người chỉ huy.
Giờ bang chủ đã chết, đường chủ bị bắt sống, những tên còn lại kẻ đánh người chạy, hỗn loạn tứ phía.
Có kẻ thấy thoáng qua một bóng người, rồi trong nháy mắt, kẻ đó nổ tung thành máu thịt.
Giết liên tiếp mấy chục người, Lý Bạn Phong liên lạc với La Chính Nam, bảo hắn ta mang người đến dọn dẹp.
"Lão La, đều là anh em cũ trong bang, đừng quên tình xưa nghĩa cũ."
"Thất gia, tình xưa nghĩa cũ đương nhiên không quên, tôi đến tiễn bọn họ đoạn đường cuối cùng."
Da Bonyens ngồi xổm bên hồ, dùng tơ nhện cảm nhận tình hình xung quanh.
Hà Gia Khánh đoán không sai, hầm ngầm có một lối ra khác. Da Bonyens đã đưa Lục Tiểu Lan ra ngoài trước khi Lý Thất lấy dùi đá.
Lục Tiểu Lan nói: "Đi nhanh thôi, uy thế của trường thương khó khống chế lắm. Chắc chắn bọn chúng sẽ sớm tìm ra chúng ta, đến lúc đó muốn đi cũng không đi được."
Da Bonyens lắc đầu: "Chờ chút, tôi còn phải tìm một thứ rất quan trọng."
"Ông muốn tìm gì?"
"Xác, xác của Tiêu Chính Công."
La Chính Nam nhanh chóng mang người đến tổng đường, chào hỏi anh em cũ rồi tiễn từng người lên đường.
"Thất gia, Tiêu bang chủ đâu? Tôi còn muốn gặp hắn một lần cuối."
Lý Thất lắc đầu: "Chết rồi, xác cũng chẳng còn."
La Chính Nam thở dài: "Đáng tiếc, tôi còn nhiều chuyện muốn hỏi hắn."
Lý Thất cười khẽ: "Biết vậy đã giữ lại cho anh hỏi vài câu."
"Thôi, không hỏi nữa, cứ nói chuyện với hắn là tôi lại bực mình. Tôi đi nói chuyện với Diêu Chí Nghị vậy."
La Chính Nam ngồi xổm xuống trước mặt Diêu Chí Nghị, hỏi: "Lão ca, còn nhớ tôi không?"
Diêu Chí Nghị giật mình: "La Chính Nam, không phải cậu đã chết rồi sao..."
La Chính Nam vỗ vào mặt Diêu Chí Nghị: "Đến nước này rồi mà còn không biết nói năng tử tế, anh không sợ tôi cắt lưỡi anh?"
Diêu Chí Nghị vội vàng lắc đầu: "Lão La, chuyện của cậu không liên quan đến tôi, tất cả đều là bang chủ sai Bùi Nhất Khẩu làm."
"Vậy thì không nói chuyện của tôi nữa, nói chuyện của bang chúng ta đi. Phi Tướng Doanh này rốt cuộc là trò gì?"
Đến nước này, Diêu Chí Nghị không giấu giếm nữa: "Bang chủ nói Giang Tương Bang không còn đường nào khác, định đổi cờ hiệu, không biết sao lại câu kết với núi Thiết Dương, mời trại chủ của bọn họ là Lục Tiểu Lan giả mạo Phi Tướng quân Triệu Kiêu Uyển, dựng lên cái mác Phi Tướng Doanh."
Lục Tiểu Lan?
Người giả mạo Phi Tướng quân lại là cô ta sao?
Người này đúng là không biết xấu hổ, cũng dám mạo danh Triệu Kiêu Uyển.
Lý Thất hỏi: "Lần trước tiêu diệt sơn tặc núi Thiên Châu là do Lục Tiểu Lan làm?"
Diêu Chí Nghị biết rõ nội tình: "Không hẳn là tiêu diệt, chỉ là thanh trừng lẫn nhau thôi. Núi Thiết Dương và núi Thiên Châu vẫn luôn có mâu thuẫn, Lục Tiểu Lan lên núi giết trại chủ của núi Thiên Châu, thu nạp tàn binh của hắn, sau đó tung tin nói là Phi Tướng quân trừ gian diệt bạo.
Tiêu bang chủ tìm mấy tay viết lách thổi phồng sự việc lên, danh tiếng Phi Tướng Doanh cứ vậy mà nổi."
La Chính Nam hơi nghi ngờ: "Lão Diêu, giờ này còn nói dối gạt tôi?"
Diêu Chí Nghị nói: "La lão đệ, tôi nào dám gạt cậu. Những gì tôi vừa nói đều là sự thật!"
La Chính Nam nói: "Tôi từng nghe danh núi Thiên Châu, bọn chúng cũng có chút bản lĩnh, Lục Tiểu Lan là cái thá gì? Anh bảo tôi tin cô ta một mình lên núi Thiên Châu giết trại chủ?"
Diêu Chí Nghị lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không nói là cô ta đi một mình. Cô ta mang theo không ít người, trà trộn vào rồi mới ra tay. Hơn nữa, lúc đó Tiêu bang chủ còn cho cô ta một món bảo bối."
"Bảo bối gì?"
"Triệu Kiêu Uyển, Triệu Kiêu Uyển hóa thành thanh trường thương, là hàng thật. Chỉ cần nhìn thấy nó thôi cũng đủ khiến người ta run rẩy sợ hãi."
Vừa nghe đến trường thương, La Chính Nam và Lý Bạn Phong đều nổi gân xanh.
La Chính Nam nổi giận!
Hắn ta từng suýt mất mạng ở thôn Thiết Môn vì thanh trường thương này, vậy mà cuối cùng lại giao nó cho Tiêu Chính Công. Tiêu Chính Công nuốt lời, không cho hắn ta làm phó bang chủ. Cứ nghĩ đến chuyện này là La Chính Nam lại thấy tức.
Lý Bạn Phong thì đang cố nhịn cười.
Thanh trường thương đó là do hoa sen đồng làm ra, nó không phải Triệu Kiêu Uyển, mà là Tạc Hổ.
Ban đầu chỉ định lừa La Chính Nam, ai ngờ lại lừa được nhiều người như vậy.
La Chính Nam hỏi: "Thứ quan trọng như vậy, sao Tiêu Chính Công lại giao cho Lục Tiểu Lan?"
Diêu Chí Nghị nói: "Lục Tiểu Lan cũng có bản lĩnh thật, bên cạnh cô ta có một tên quỷ dương nhái, có qua lại với nội châu. Tên này còn tìm người làm một cái xác giả cho bang chủ, giống y như thật, ngay cả máu cũng giống. Ai nhìn cũng không phát hiện ra."
Xác giả giống y như thật?
Chẳng lẽ là kỹ pháp Đắp Nặn Thân Thể?
Nhưng Đắp Nặn Thân Thể không thể làm giả được cả máu. Vậy thì còn có thủ đoạn gì nữa?
Lý Bạn Phong rất tò mò về chuyện này.