TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 576:

Chương 576:

Trong hầm ngầm, Hà Gia Khánh vẫn đang đôi co với Lục Tiểu Lan.

"Tiểu Lan, nghe lời, đưa Triệu Kiêu Uyển cho tôi."

"Triệu Kiêu Uyển?" Lục Tiểu Lan nghiến răng: "Tôi chính là Triệu Kiêu Uyển, anh có bản lĩnh thì đến mà lấy!"

"Cô là Triệu Kiêu Uyển?" Hà Gia Khánh cười phá lên.

Lục Tiểu Lan bình thản nói: "Sao, anh không tin? Tôi đã đến nội châu, hồn phách của Triệu Kiêu Uyển vẫn bị nhốt ở đó. Hồn phách của bà ấy ký sinh trong cơ thể tôi, tôi cũng được thừa hưởng một chút năng lực của bà ấy. Giờ tôi chính là Triệu Kiêu Uyển."

Hà Gia Khánh thở dài: "Đây là lời mà Tiêu Chính Công bày cho cô nói? Hắn bảo cô giả làm Triệu Kiêu Uyển, giúp hắn diệt Giang Tương Bang, rồi biến Giang Tương Bang thành Phi Tướng Doanh, lúc đó hắn làm bang chủ, còn cô làm danh tướng dưới trướng hắn, đúng trình tự này phải không?"

Lục Tiểu Lan giật mình, những gì Hà Gia Khánh nói hoàn toàn chính xác.

Cô ta lại bị Hà Gia Khánh nắm thóp.

Hà Gia Khánh nói tiếp: "Tiểu Lan, từ ngày tôi quen cô, cô nghĩ gì tôi cũng biết hết. Hồi đại học, cô chủ động tiếp cận tôi, lên tàu hỏa lại định ám toán tôi, trông cô nói dối ngây ngô như trẻ con vậy.

Đưa trường thương trong tay cô cho tôi trước đã. trường thương đó mới là Triệu Kiêu Uyển thật, trong lòng cô rõ hơn ai hết."

Lục Tiểu Lan lùi lại một bước: "Không đưa, anh đừng lại đây!"

"Đưa thương cho tôi, tôi không quên hôn ước của chúng ta. Từ khi có cô, tôi chưa từng động vào người phụ nữ khác. Đợi chuyện này qua đi, chúng ta vẫn là vợ chồng đàng hoàng."

Tay Lục Tiểu Lan run run, mắt cô ta dần đỏ hoe.

Cô ta cảm động!

Trong mật thất, Da Bonyens không hiểu nổi, chỉ vài câu nói dối mà đã lừa được Lục Tiểu Lan rồi sao?

Y chưa từng tiếp xúc với kỹ pháp ngu tu, nhưng y biết tình hình hiện giờ rất nguy hiểm.

Y định đánh lén Hà Gia Khánh, nhưng lại nghe Hà Gia Khánh quát: "Thám tử Nhện, đừng manh động, tiền nào của nấy, tôi hiểu quy tắc của ông. Tình hình này ông cũng hiểu mà, ông muốn bao nhiêu tiền để đổi lấy mạng sống của mình?"

Da Bonyens không nghe Hà Gia Khánh nói thêm nữa.

Y biết thực lực của mình kém xa Hà Gia Khánh, nếu còn để Hà Gia Khánh dẫn dắt suy nghĩ thì y có thể sẽ buông xuôi.

Trong tình huống này, nếu từ bỏ chống cự thì theo kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm của Da Bonyens, y chắc chắn sẽ chết.

Nhưng y phải chống cự bằng cách nào?

Đánh trực diện thì chắc chắn không có cửa, thực lực hai bên quá chênh lệch.

Đánh lén cũng không được, Hà Gia Khánh đã phát hiện ra y rồi. Cơ hội duy nhất chỉ còn lại Triệu Kiêu Uyển.

Trên thanh trường thương này vẫn luôn có tơ nhện của Da Bonyens.

Nhìn tình hình thì Hà Gia Khánh còn hơi e dè Lục Tiểu Lan là vì thanh trường thương đó.

Người Da Bonyens khẽ run lên, trường thương trong tay Lục Tiểu Lan cũng rung lên theo, uy thế bỗng chốc tăng vọt.

Hà Gia Khánh biến sắc: "Tiểu Lan, cô bình tĩnh một chút."

Da Bonyens đoán không sai, Hà Gia Khánh không sợ Lục Tiểu Lan, nhưng thật sự sợ Triệu Kiêu Uyển. Nếu Triệu Kiêu Uyển ra tay thì Hà Gia Khánh có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Dưới uy thế đó, Lục Tiểu Lan dường như tỉnh táo hơn, cô ta chĩa thương vào Hà Gia Khánh: "Anh sợ rồi?"

Hà Gia Khánh hạ tay xuống: "Tiểu Lan, hãy bỏ nó xuống, chúng ta từ từ nói chuyện."

"Bỏ xuống? Anh nằm mơ!" Lục Tiểu Lan vừa nói vừa lùi dần.

Hà Gia Khánh bám theo từng bước.

Lục Tiểu Lan lùi vào mật thất, Da Bonyens điều khiển cơ quan, cửa mật thất đóng lại.

Chỉ một cánh cửa này thì không thể cản được Hà Gia Khánh.

Y sờ soạng một hồi bên mép cửa, nhanh chóng tìm thấy cơ quan trong khe cửa.

Hà Gia Khánh rút một sợi tóc, nhét vào khe cửa. Sợi tóc như con rắn nhỏ luồn lách trong khe cửa. Không lâu sau, cơ quan bị vô hiệu hóa, cửa đá lung lay. Hà Gia Khánh nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở.

Mật thất không lớn, bên trong trống không, chẳng thấy bóng dáng ai.

Thuật tàng hình?

Không đúng.

Người có thể tàng hình, nhưng uy thế của trường thương sẽ không biến mất.

Lục Tiểu Lan và Da Bonyens đã rời khỏi mật thất.

Vấn đề là họ đã đi đâu?

Mật thất này còn một lối ra, lối ra đó thông đến đâu?

Đáng lẽ là thông ra bên ngoài hầm ngầm.

Chuyện này hơi rắc rối rồi, phải nhanh chóng tìm ra lối ra đó, đuổi theo Lục Tiểu Lan và Da Bonyens.

Hà Gia Khánh đảo mắt nhìn quanh phòng, một tảng đá trên trần nhà thu hút sự chú ý của y.

Các khe hở xung quanh tảng đá này khác với những tảng đá khác.

Hà Gia Khánh đưa một tay lên đỡ tảng đá, nhẹ nhàng ấn lên trên từng chút một, cẩn thận khống chế lực.

Ấn xuống được hơn một tấc thì cơ quan bị vô hiệu hóa, nhưng lối ra không xuất hiện.

Sai cách rồi?

Hà Gia Khánh lại rút một sợi tóc, y rất đau lòng, dạo này tóc rụng nhiều, số lượng có hạn.

Sợi tóc luồn lách trong khe đá hồi lâu rồi quay trở lại tay Hà Gia Khánh.

Cách làm không sai, cơ quan đã bị vô hiệu hóa.

Nhưng tại sao lối ra không xuất hiện?

Thử đi thử lại vài lần, Hà Gia Khánh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Cơ quan trên trần nhà dường như đã mất trung khu điều khiển, không còn liên kết với lối ra nữa.

Tại sao trung khu điều khiển lại mất?

Hà Gia Khánh nhận ra có chuyện chẳng lành, vội vàng quay lại lối vào.

Đi lên theo bậc thang đá, Hà Gia Khánh thấy cửa đá đóng chặt, vội vàng sờ soạng khe cửa, định mở cơ quan.

Tình hình y hệt như trong mật thất, cơ quan nhanh chóng bị vô hiệu hóa, nhưng cửa đá vẫn không mở được.

Phá cửa!

Hà Gia Khánh dồn lực vào tay, định phá cửa, nhưng không thành công.

Hóa nước!

Hà Gia Khánh hóa thành chất lỏng, định chui qua khe cửa, nhưng từ khe cửa bỗng bốc ra khói xanh, thiêu đốt chất lỏng thành hơi nước.

Hơi nước tụ lại thành Hà Gia Khánh, y bị bỏng khắp người, kinh ngạc nhìn cửa đá.

Công pháp thật lợi hại!

Ai đã xây dựng hầm ngầm này?

Ai đã đóng cửa đá này?

Ai đã lấy đi trung khu điều khiển?

Đầu óc Hà Gia Khánh ong ong, y nhận ra mình có thể sẽ bị kẹt lại đây.