TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 724: Giáo viên

Mã Ngũ đưa Phùng Đái Khổ đến nhà xưởng, nàng không vội vào phân xưởng.

Cổng phân xưởng mọc không ít Quỷ Châm Thảo, hoa đang nở rộ, Phùng Đái Khổ hái xuống một mảng lớn, bay lên giữa không trung, đón gió tung ra, cánh hoa theo gió bay tán loạn, phiêu bồng khắp nơi.

Phùng Đái Khổ trở lại mặt đất, lặng lẽ lắng nghe âm thanh cánh hoa rơi xuống.

Đây là kỹ pháp tình tu, Hoa Rơi Nhẹ Nhàng.

Chỉ cần nghe như vậy, nàng có thể phán đoán được vị trí đại khái của kẻ địch.

Nàng dẫn Mã Ngũ đến phân xưởng, đi đến gần bể nước.

Bể nước nổi lên chút gợn sóng, Phùng Đái Khổ bảo Mã Ngũ dừng lại.

Một bộ xương cá chép nổi lên mặt nước, lắc lư thân mình hỏi: "Các ngươi tìm ta sao?"

Phùng Đái Khổ nói: "Đúng là tìm ngươi, nhưng không phải bộ xương cá này."

Bộ xương cá chép lách sang một bên, không lâu sau, mặt nước lại gợn sóng, một con ốc lớn bơi lên.

Mã Ngũ có chút căng thẳng, không phải vì kích thước, kích thước của Thoa Nga phu nhân cũng không nhỏ, y đã quen với những cô nương có thân hình to lớn.

Nhưng con ốc này mang theo sát khí bức người, khiến Mã Ngũ cảm thấy ớn lạnh.

Phùng Đái Khổ hỏi: "Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?"

Cô nương ốc đồng vung vẩy râu, dường như đang đánh giá hai người: "Các ngươi là người ngoại châu?"

Phùng Đái Khổ lắc đầu: "Chúng ta là người Phổ La Châu."

Cô nương ốc đồng lại hỏi: "Đến làm thuyết khách cho ngoại châu?"

Phùng Đái Khổ vẫn lắc đầu: "Chúng ta không hèn hạ như vậy."

Cô nương ốc đồng nhẹ nhàng lướt qua má Phùng Đái Khổ: "Không phải đến làm thuyết khách, tại sao lại xen vào việc này?"

Phùng Đái Khổ gạt râu của con ốc ra: "Các ngươi và ngoại châu đánh nhau thế nào cũng được, chết hết ta cũng lười nhìn.

Nhưng đây là địa phận của Phổ La Châu, việc này không liên quan đến Phổ La Châu, muốn đánh thì đi chỗ khác mà đánh, đừng để chiến hỏa lan đến nhà chúng ta!"

Con ốc cười khẩy, tiếng cười đầy vẻ chế nhạo: "Ngươi thật sự là người Phổ La Châu sao? Từ khi nào mà người Phổ La Châu quan tâm đến Phổ La Châu vậy?"

"Ta chính là người như vậy, ta thật sự quan tâm đến Phổ La Châu."

Giọng điệu Phùng Đái Khổ không nhanh không chậm, dường như đang thương lượng, nhưng cũng mang theo chút cảnh cáo: "Quay về nói rõ với người của các ngươi, đổi chỗ khác đánh, đừng tự rước thêm kẻ thù."

Con ốc đồng vặn vẹo thân hình mềm mại, mặt đất dần trở nên trơn trượt: "Ngươi có vốn liếng để nói chuyện với ta sao? Lấy ra xem thử."

"Được." Phùng Đái Khổ gật đầu, nói với Mã Ngũ: "Chúng ta nên phô bày vốn liếng rồi."

Mã Ngũ đang ưỡn ngực, đặt tay lên thắt lưng, chuẩn bị móc "vốn liếng" ra, Phùng Đái Khổ ho khan một tiếng: "Ta không nói đến vốn liếng đó, thứ ta nói là chúng ta phải đánh với ả một trận."

Mã Ngũ ngẩn người, trận chiến ở cấp độ của họ dường như không có cơ hội cho y xen vào.

"Ngũ Lang, đừng sợ!" Phùng Đái Khổ kéo Mã Ngũ rời khỏi mặt đất trơn trượt: "Cứ theo ta đánh với ả một trận!"

Cô nương ốc đồng ra tay trước, râu đột nhiên dài ra, đâm thẳng vào ngực Phùng Đái Khổ.

Phùng Đái Khổ rưng rưng nước mắt, lại khiến cô nương ốc đồng có chút không nỡ, râu run lên, đâm lệch đi.

Nhân cơ hội này, Mã Ngũ nhìn chằm chằm vào cô nương ốc đồng, khiến máu ả dồn lên, hai râu lập tức sưng lên.

Phùng Đái Khổ nhướng mày, mười ngón tay đan vào nhau với Mã Ngũ, dùng tình cảm khơi dậy chiến ý của Mã Ngũ.

Chiến ý của Mã Ngũ tăng vọt, kỹ pháp lại mạnh hơn trước gấp mười lần, cô nương ốc đồng kêu lên một tiếng đau đớn, hai râu nổ tung tại chỗ.

Máu thịt bị nổ vụn có tính ăn mòn cực mạnh, các thiết bị lớn nhỏ trong phân xưởng bị ăn mòn loang lổ.

Phùng Đái Khổ dẫn Mã Ngũ né tránh nhẹ nhàng, không để một giọt máu ốc dính vào người.

Cô nương ốc đồng mất râu, tạm thời mất đi thị giác và khứu giác.

Phùng Đái Khổ không thừa thắng xông lên, nàng không định lấy mạng cô nương ốc đồng, nàng dẫm lên lưng cô nương ốc đồng hỏi: "Ngươi tâm phục khẩu phục chưa, nếu không phục, chúng ta lại đánh tiếp."

"Không phục!"

Cô nương ốc đồng mọc ra râu mới, lắc lư thân hình khổng lồ, hất Phùng Đái Khổ xuống khỏi lưng, ba người tiếp tục chém giết trong phân xưởng.

Hà Gia Khánh ngồi trên ghế dài trong khuôn viên trường, ngồi mãi cho đến khi trời sáng.

Y dùng kỹ pháp ẩn giấu thân hình, khiến thầy trò đều không nhìn thấy y, nhưng lại không ẩn giấu hoàn toàn, mà vẫn để cho cô giáo Tống nhìn thấy y.

Chín giờ, sinh viên có lớp đều đi học, sinh viên không có lớp vẫn đang ngủ nướng, cô giáo Tống ngồi xuống bên cạnh Hà Gia Khánh, đưa cho y một phần bữa sáng.

Hà Gia Khánh nhận lấy bữa sáng, vội nói: "Cảm ơn cô."

"Sao không đi học?" Cô giáo Tống hỏi.

"Đi học?" Hà Gia Khánh cười khổ lắc đầu, y tưởng cô giáo Tống đang nói đùa: "Em đã tốt nghiệp rồi, còn cần đi học sao?"

Cô giáo Tống nghiêm túc nhìn Hà Gia Khánh: "Em còn rất nhiều thứ phải học, có người hiểu rõ điều này hơn em."

Mắt Hà Gia Khánh sáng lên: "Cô đang nói Lý Bạn Phong?"

Cô giáo Tống gật đầu, rồi hỏi: "Em đến đây là để tìm cậu ấy?"

Hà Gia Khánh thành thật trả lời: "Em rất muốn tìm cậu ấy, nhưng em không biết phải mở lời như thế nào, giữa em và cậu ấy có chút hiểu lầm."

Cô giáo Tống im lặng một lúc, hỏi: "Em chắc chắn đó chỉ là hiểu lầm?"

Hà Gia Khánh giải thích: "Ý của em không phải là muốn kéo cậu ấy vào chuyện này, trong đó có rất nhiều sự trùng hợp, không phải em có thể khống chế được."

Cô giáo Tống lắc đầu nói: "Trong tình huống đó, em để cậu ấy gọi điện thoại cho em, đó cũng là sự trùng hợp sao? Em có biết cuộc gọi đó đã mang đến hậu quả gì cho cậu ấy không?"

Hà Gia Khánh chột dạ: "Cô biết chuyện này?"

Cô giáo Tống đẩy gọng kính: "Dĩ nhiên tôi biết, cậu ấy đã đưa em đến bệnh viện, cậu ấy đã giải thích với nhà trường không biết bao nhiêu lần, cậu ấy nói chỉ gọi một cuộc điện thoại, em đã quay lại.

Người khác tưởng cậu ấy bị điên, tưởng cậu ấy nói bừa, thậm chí còn tưởng cậu ấy ra tay hại em, em có biết lúc đó cậu ấy ở trong tình cảnh khó khăn như thế nào không?

Cậu ấy giống như một kẻ điên bị cô lập, lại giống như một kẻ ngốc không thể nào giải thích được, đến nước đó, cậu ấy còn phải nghĩ cách xoay sở tiền thuốc men cho em."

Hà Gia Khánh cúi đầu nói: "Em cũng không muốn như vậy, lúc đó là để em tự cứu mình."

Cô giáo Tống cười khổ: "Tôi thật không ngờ, trước mặt tôi mà em vẫn còn nói dối, nếu chỉ là để tự cứu mình, tại sao em không để tôi cứu em?

Ngày em đi, tôi còn đặc biệt đến xem hai em, đứng ngay dưới ký túc xá của Lục Tiểu Lan, tôi là giáo viên của em, chỉ cần em cầu cứu, tôi nhất định sẽ giúp em.

Em là học sinh của tôi, tôi giao Huyền Sinh Hồng Liên cho em là vì tôi tin tưởng em sẽ mang đến sự thay đổi cho Phổ La Châu, nhưng tôi không ngờ em lại kéo cậu ấy vào.

Nếu để đạt được mục đích mà em sẽ bất chấp thủ đoạn làm bất cứ chuyện gì, vậy thì em và cha ông của em có gì khác biệt? Đưa Hồng Liên cho em thì có ý nghĩa gì?"

Hà Gia Khánh im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Bây giờ Hồng Liên đã cho cậu ấy, có lẽ cậu ấy có thể làm tốt hơn."

Cô giáo Tống liên tục lắc đầu: "Cậu ấy chỉ là một đứa trẻ mồ côi đáng thương, cậu ấy là học trò đáng thương nhất trong số tất cả học trò của tôi, tôi muốn cậu ấy ít chịu khổ một chút, tôi muốn nhìn cậu ấy sống bình an hết cuộc đời này.

Em giả dạng thành cậu ấy, cất Hồng Liên vào tủ đồ của siêu thị trong trường, điều này đã định sẵn Hồng Liên nhất định sẽ rơi vào tay cậu ấy.

Em có biết Cục Ám Tinh suýt chút nữa đã giết cậu ấy vì chuyện này không? Em có biết cậu ấy suýt chút nữa đã không lên được tàu không? Tôi đã phải cầu xin Phúc Tinh ra tay mới giữ được mạng cho cậu ấy, em có biết không?

Cậu ấy không có tu vi, không có vũ khí, không có bất kỳ kiến thức nào về ám năng lực, không có ai để dựa dẫm, em nghĩ cậu ấy làm sao có thể sống sót ở Phổ La Châu?

Điều em muốn chính là để cậu ấy không sống nổi, sau đó dùng Hồng Liên thay đổi cục diện của Phổ La Châu, đúng không?"

Hà Gia Khánh im lặng không nói.

Cô giáo Tống thở dài: "Em tìm tôi là vì cái gì? Nếu muốn chữa bệnh thì tôi bó tay, tôi không quen thân với Khang Chấn Xương."

Hà Gia Khánh xoa tay nói: "Em muốn nói chuyện với Lý Bạn Phong, nhưng không tiện mở lời, nên muốn nhờ cô..."

Cô giáo Tống lấy giấy bút, viết ra một dãy số điện thoại: "Đây là số điện thoại của cậu ấy, có chuyện gì thì tự nói với cậu ấy."

Hà Gia Khánh cầm số điện thoại nói: "Em hy vọng cô có thể..."

"Tôi không thể, tôi cũng không muốn giúp em, quan hệ cô trò giữa chúng ta đến đây là hết."

Cô giáo Tống đứng dậy nói: "Còn một chuyện nữa muốn nói với em, đừng có đi khắp nơi nói về chuyện nốt ruồi của tôi nữa, em căn bản chưa từng nhìn thấy, tại sao lại nói bừa? Đàn ông con trai mà khoác lác như vậy thật sự rất mất mặt!"

Hà Gia Khánh biện minh một câu: "Lý Bạn Phong cũng từng khoác lác..."

"Cậu ấy không hề khoác lác, cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy, tôi quang minh chính đại cho cậu ấy xem, cậu ấy đã nhìn thấy đàng hoàng."

Cô giáo Tống quay người rời đi, không thèm nhìn Hà Gia Khánh lấy một cái.

Hà Gia Khánh lại nhìn số điện thoại trong tay, muốn gọi cho Lý Bạn Phong, cầm điện thoại đợi một lúc lâu, nhưng không gọi được.

(tự nhiên thấy ghét Gia Khánh quá!)

Bệnh viện Việt Châu số 3, tất cả các phòng bệnh của khoa truyền nhiễm đều kín chỗ, giường bệnh ở hành lang nối đuôi nhau, rất nhiều bệnh nhân không còn đứng vững, trực tiếp nằm xuống đất.

Một bác sĩ họ Lưu gọi y tá thay thuốc, y tá đứng im bất động.

Bác sĩ Lưu giục: "Nhanh lên!"

Y tá tháo găng tay xuống, trên tay chi chít mụn nước.

Bác sĩ trợn tròn mắt, y tá bật khóc, cô đã bị lây nhiễm.

Trên người các bệnh nhân trong phòng bệnh đều là những nốt mụn nước này, chỉ cần nhiễm phải, vài tiếng sau có thể mất mạng.

Bác sĩ trở lại văn phòng, ngồi im lặng một lúc, lấy từ trong ngăn kéo ra một gói thuốc lá.

Ông ta cầm điếu thuốc, nói với trưởng khoa: "Tôi xuống hút điếu thuốc, lát nữa sẽ lên."

Đi thang máy xuống lầu, chưa kịp ra khỏi cửa, hai bảo vệ đã chặn đường bác sĩ Lưu.

"Bác sĩ Lưu, ông không được rời khỏi tòa nhà."

"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."

"Ông muốn hút thuốc thì hút ở cửa."

"Tôi hút thuốc ở cửa tòa nhà nội trú không thích hợp, tôi ra khu rừng bên cạnh, lát nữa sẽ quay lại."

Bảo vệ chặn lại không cho đi: "Bác sĩ Lưu, chúng tôi vừa nhận được lệnh, tòa nhà này chỉ được vào chứ không được ra, ngay cả chúng tôi cũng không dám ra ngoài, ông đừng làm khó chúng tôi."

Hai giờ chiều, Thân Kính Nghiệp nhận được lệnh, yêu cầu hộ tống danh y Khang Chấn Xương đến bệnh viện Việt Châu số 2, trong lệnh có ghi rõ địa chỉ của Khang Chấn Xương.

Nhận được lệnh, Thân Kính Nghiệp lập tức gọi Trần Trường Thụy đến, không nói hộ tống ai, cũng không nói chấp hành mệnh lệnh gì, chỉ bảo Trần Trường Thụy chọn đội viên có kinh nghiệm lập tức hành động.

Trần Trường Thụy có thể cảm nhận được nhiệm vụ lần này không hề tầm thường, mỗi khi đến lúc này, ông ta luôn muốn dẫn theo một vài đội viên đi rèn luyện.

Ví dụ như Đường Viên, người như vậy rất cần rèn luyện, tu vi không cao, tư lịch không sâu, năng lực không mạnh, nhưng chức vụ không hề thấp, mài giũa trong nhiệm vụ đặc biệt vừa có lợi cho bản thân cô, vừa có lợi cho công tác quản lý của đội.

Nhưng nếu mang Đường Viên theo, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?

Đây cũng không phải Trần Trường Thụy lo xa, một người có thực lực không đủ rất có thể sẽ kéo cả đội xuống, ông ta đã gặp không ít tình huống này.

Do dự một lúc lâu, Trần Trường Thụy vẫn thêm tên Đường Viên vào, tổ hành động tổng cộng ba mươi người, Cục Gạch, Hoa Giáp, Mứt Kẹo, Quả Hải Đường, Cái Dùi, những lão đội viên có thực lực đều có mặt.

Bánh Trôi, Trung Nhị, Bóng Đèn, Minh Tinh cũng được chọn, trong một loạt hành động gần đây, biểu hiện của họ cũng rất xuất sắc.

Trên đường đi đón người, Cái Dùi nhịn không được mà nói: "Việc này trước đây đều không thể thiếu Đầu To, bây giờ cũng không biết Đầu To ra sao rồi."

Quả Hải Đường hừ một tiếng: "Chúng ta cũng giống như Đầu To, chỉ là người làm việc vặt, làm việc thì chúng ta phải làm, đổ vỏ cũng không thiếu phần chúng ta!"

Thấy vậy, Đường Viên vội vàng hòa giải: "Xử lý Đầu To như thế nào, Cục sẽ có quyết định công bằng, mọi người đừng tự ý bàn tán riêng."

Mọi người không nói nữa, nhưng rất ăn ý khinh thường nhìn Đường Viên.

Đường Viên không để ý, cô đã quen với ánh mắt như vậy rồi.

Bóng Đèn nhỏ giọng hỏi Bánh Trôi: "Sư tỷ, chị có biết lần này rốt cuộc là chuyện gì không?"

Bánh Trôi không dám nói, dùng ngón tay viết bốn chữ trên lòng bàn tay: "Danh y, ôn dịch."

Bốn chữ lóe lên trên lòng bàn tay rồi biến mất.

Bóng Đèn đã hiểu ra đại khái, quay đầu nhìn Trung Nhị, hạ giọng nói: "Lát nữa cố gắng đừng vào trong tòa nhà."

Trung Nhị lắc đầu: "Chuyện này chúng ta trốn không thoát, đến hiện trường thì phải nghe theo sự chỉ huy của đội trưởng."

Bóng Đèn lại có chút tự tin: "Chưa chắc đã trốn không thoát, đến lúc đó chúng ta đều phải nhanh trí một chút."

Đợi đến khi đón được Khang Chấn Xương, đưa đến bệnh viện Việt Châu số 2, việc hộ tống nhân vật quan trọng lên lầu thật sự không đến lượt ba người họ.

Cấp độ của Bóng Đèn và Trung Nhị quá thấp, phụ trách canh gác bên ngoài tòa nhà,

Bánh Trôi không thành thạo kỹ pháp, phương thức tấn công không phân biệt địch ta cũng không thích hợp lên lầu, cũng bị phân xuống dưới lầu làm tiếp viện.

Tất cả các đội viên còn lại đều lên lầu, mấy ngày nay đều không có cơ hội ra ngoài.

Khang Chấn Xương vào tòa nhà nội trú, sau khi xem qua hai bệnh nhân, gọi trưởng khoa đến, hỏi: "Có bao nhiêu nhân viên y tế bị lây nhiễm?"

"Sáu người."

Hai bác sĩ và bốn y tá của khoa truyền nhiễm đã bị lây nhiễm.

Khang Chấn Xương kiểm tra toàn diện cho các nhân viên y tế bị nhiễm bệnh, yêu cầu bệnh viện phân chia lại phòng bệnh cho họ.

"Họ là những người nhiễm bệnh nhẹ, độ khó chữa trị không cao."

Khang Chấn Xương lập tức kê đơn thuốc, sau đó lại kiểm tra cho các bệnh nhân khác.

Trong tòa nhà nội trú có hơn ba trăm bệnh nhân, sau khi kiểm tra, có hơn hai trăm tám mươi trường hợp nhẹ, những người này được đưa đến các tầng thấp và trung bình để điều trị tập trung.

Ba mươi người còn lại là bệnh nặng.

Khang Chấn Xương yêu cầu bệnh viện bố trí ba mươi người này ở tầng cao nhất của tòa nhà nội trú, mỗi người một phòng riêng, lần lượt chẩn đoán và điều trị.

Ông ta chỉ mang theo hai trợ lý, những người khác chưa được phép thì không được lên tầng cao nhất.

Bệnh nhân đầu tiên được chẩn đoán và điều trị là một phụ nữ, toàn thân nổi mụn nước, khó thở, đã mất khả năng biểu đạt, đồng nghiệp làm việc cùng cô đã qua đời vì bệnh nặng vào rạng sáng.

Khang Chấn Xương xem xét tình trạng của người phụ nữ, biết người này sống không được bao lâu nữa.

Ông ta khẽ hỏi bên tai cô: "Cô có từng nhìn thấy một người ăn mày không?"

Người phụ nữ vẫn còn ý thức, khẽ gật đầu.

Vẻ mặt Khang Chấn Xương dần nghiêm trọng, quay người sang phòng bệnh tiếp theo.

Trong phòng bệnh tiếp theo là một người đàn ông, tuổi còn trẻ, tình trạng của anh ta hơi khá hơn một chút, vẫn có thể nói chuyện.

Khang Chấn Xương hỏi cùng một câu hỏi: "Anh có từng nhìn thấy một người ăn mày không?"

Người đàn ông gật đầu, trả lời: "Hắn xin ăn ở ven đường, tôi vô tình đá vào bát của hắn, hình như hắn rất tức giận, không lâu sau, trên người đã nổi đầy mụn nước."

Khang Chấn Xương suy nghĩ một lúc, hỏi lại: "Anh nhất định phải nói thật với tôi, nói thật thì mới có thể chữa khỏi cho anh, là anh vô tình đá vào bát của hắn ta, hay là cố ý?"

Người đàn ông im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi có chút mâu thuẫn với người khác, tâm trạng không tốt lắm..."

Khang Chấn Xương gật đầu.

Xét về triệu chứng, người đàn ông này cũng không cứu được.

Rời khỏi phòng bệnh, Khang Chấn Xương gọi một cuộc điện thoại: "Tình hình đã xác định, Ăn Mày Lục Thủy đã xuất hiện ở Việt Châu."

Đầu dây bên kia rõ ràng không tin: "Không thể nào, trừ khi hắn lên tàu, nếu không hắn tuyệt đối không thể qua được Tam Đầu Xá!"

Khang Chấn Xương bình tĩnh nói: "Hắn đến bằng cách nào thì tôi không thể trả lời ông, đây cũng không phải là trách nhiệm của tôi. Xét về triệu chứng của bệnh nhân hiện tại, tôi có thể khẳng định với ông, nguồn gốc của dịch bệnh này chính là Ăn Mày Lục Thủy.

Những người bị nhiễm bệnh F0 hầu như đều từng xúc phạm Ăn Mày Lục Thủy, họ cũng là những người nhiễm bệnh nặng nhất, khả năng chữa khỏi rất thấp.

Những người nhiễm bệnh F1 bị lây nhiễm từ những người nhiễm bệnh F0, họ là những người bị lây nhiễm, không tiếp xúc trực tiếp với Ăn Mày Lục Thủy, thuộc nhóm người nhiễm bệnh nhẹ, khả năng chữa khỏi cao hơn.

Hiện tại chưa phát hiện người nhiễm bệnh F2, điều này chứng tỏ Ăn Mày Lục Thủy hiện tại còn khá kiềm chế."

Đầu dây bên kia hỏi ngược lại: "Hắn kiềm chế vì cái gì? Mục đích hắn làm vậy là gì? Chuyện này dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?"

Khang Chấn Xương im lặng một lúc, ông ta đang cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi nhắc lại lần nữa, đây không phải là trách nhiệm của tôi, tôi không thể suy đoán lý do Ăn Mày Lục Thủy duy trì kiềm chế. Có thể là do hắn chưa hiểu rõ về Việt Châu, cũng có thể hắn chỉ muốn đạt được mục đích nào đó thông qua dịch bệnh.

Điều tôi có thể nói với ông là, thực lực của hắn không chỉ có vậy, nếu các ông có đủ năng lực, đề nghị của tôi là nhanh chóng tiêu diệt người này, nếu không hắn sẽ mang đến tai họa khó lường, nếu các ông không có đủ năng lực, tôi khuyên nên lập tức đàm phán với hắn, đưa hắn trở về Phổ La Châu, đây cũng là cách xử lý ổn thỏa nhất."

Khang Chấn Xương cúp điện thoại, rời khỏi tầng cao nhất.

Đại học Việt Châu, một phòng học trống.

Lý Bạn Phong đang nghe cô giáo Tống dạy kèm một một.

Muốn học kiến thức liên quan đến vật chất tối và ám năng lượng, Lý Bạn Phong cần phải học bù toán học, học toán phải chịu khó, phải có đủ quyết tâm và nghị lực, cô giáo Tống giảng rất tỉ mỉ, Lý Bạn Phong nghe rất chăm chú.

Thời tiết rất nóng, phòng học rất nhỏ, hơn nữa lại không có điều hòa, Lý Bạn Phong tập trung làm bài tập, từng giọt mồ hôi lăn dài trên má.

Cô giáo Tống mua một hộp trái cây ướp lạnh, đặt bên cạnh bàn, Lý Bạn Phong liên tục nói lời cảm ơn, vội vàng ăn hai miếng.

Thật ra hắn không sợ nóng, Phổ La Châu không có điều hòa, Lý Bạn Phong đã quen rồi.

Hắn đổ mồ hôi chủ yếu là vì bài tập quá khó.

Chỉ ăn hai miếng trái cây, Lý Bạn Phong tiếp tục tập trung làm bài tập, thấy vậy, cô giáo Tống đưa một quả dâu tây đến bên miệng Lý Bạn Phong.

Lý Bạn Phong há miệng ăn.

Máy chiếu phim ghi lại cảnh này, lặng lẽ thu mình vào trong cặp sách.

"Hè hè hè-" Máy chiếu phim phát ra tiếng cười trầm thấp.

Con lắc đồng hồ hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Máy chiếu phim lóe lên ánh lửa đáp: "Không có gì, ta tin rằng, sau này Thất đạo diễn sẽ không bao giờ bỏ quên ta trên chiến trường nữa."

"Tại sao?"

Máy chiếu phim không đáp.

Hình ảnh quay được vừa rồi rất quan trọng, có vài thứ chắc chắn Thất đạo diễn không muốn phu nhân nhìn thấy.

"Thứ này nhất định không thể để phu nhân nhìn thấy."

Găng tay lén trộm lấy cuộn phim: "A Chiếu, ta biết ngay tiểu tử nhà ngươi giở trò với đương gia mà!"

"Ta không có, ngươi trả cuộn phim lại cho ta!" Máy chiếu phim muốn giật lại cuộn phim.

Găng tay đương nhiên sẽ không cho nó có cơ hội: "Còn muốn tranh với ta, ngươi còn non lắm, lát nữa ta sẽ đưa cho đương gia, xem đương gia phạt ngươi thế nào!"

Trong cặp sách ồn ào loạn xạ, người khác không nghe thấy, nhưng Lý Bạn Phong nghe rất rõ ràng, nhịn không được mà nhíu mày.

Cô giáo Tống cắn môi, chóp mũi hơi run, nhịn một lúc lâu, cuối cùng vẫn bật cười.

Lý Bạn Phong nhìn về phía cô giáo Tống.

Cô có thể nghe thấy cuộc đối thoại của pháp bảo.

Có vài chuyện đã ngầm hiểu trong lòng, chỉ xem hai bên có vạch trần hay không mà thôi.

Nể tình lúm đồng tiền của cô đẹp như vậy, tạm thời đừng vạch trần.

Lý Bạn Phong tiếp tục tập trung giải bài tập, cô giáo Tống tiếp tục đút trái cây cho hắn ăn.

Năm giờ chiều, điện thoại của cô giáo Tống và Lý Bạn Phong cùng reo lên.

Họ nhận được cùng một tin nhắn: Gần đây, thành phố chúng ta phát hiện có phần tử bất hợp pháp giả dạng người ăn xin, thực hiện các hành vi phạm tội như cướp giật, trộm cắp, lừa đảo. Đề nghị quần chúng nhân dân tránh xa những người ăn xin không rõ lai lịch.

Cô giáo Tống cảm thấy tin nhắn này có chút kỳ lạ, cô giảng giải cho Lý Bạn Phong hai bài tập, nói với Lý Bạn Phong: "Cô phải về chuẩn bị bài giảng buổi tối rồi, em chú ý nghỉ ngơi nhé."

Thấy cô giáo Tống có vẻ vội vàng, Lý Bạn Phong hỏi: "Có phải cô phát bệnh rồi không?"

Cô giáo Tống liên tục lắc đầu: "Không, đã lâu rồi cô không tái phát."

Lý Bạn Phong không hỏi thêm nữa, ăn hai miếng trái cây, tiếp tục làm bài tập.

Cô giáo Tống trở về ký túc xá giảng viên, gọi một cuộc điện thoại: "Cha, đã xảy ra chuyện gì?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một ông lão: "Cha đang họp, lát nữa nói sau."

Trong văn phòng, chủ nhiệm Đỗ đang chờ điện thoại.

Họ đã tìm thấy Ăn Mày Lục Thủy, và đã tiến hành đàm phán với hắn ta.

Ăn Mày Lục Thủy đồng ý trở về Phổ La Châu, nhưng phải đáp ứng điều kiện của hắn ta.

Quyết định cuối cùng như thế nào, phải xem cuộc họp quyết định ra sao.

Mười một giờ hai mươi phút đêm, cuộc họp đã có kết quả.

"Tiểu Đỗ, sau khi nghiên cứu quyết định, đồng ý với yêu cầu của Ăn Mày Lục Thủy, công việc tiếp theo do con sắp xếp."

Chủ nhiệm Đỗ rất ngạc nhiên: "Thầy, bên lò Khí Thủy vừa xảy ra sự cố, chúng ta hiện đang rất cần người cân bằng đến hòa giải quan hệ giữa hai bên, lúc này nếu giao Lý Thất cho..."

"Tiểu Đỗ, làm việc phải phân biệt được nặng nhẹ, chuyện của lò Khí Thủy dù sao cũng vẫn ở Phổ La Châu, bây giờ Ăn Mày Lục Thủy đã đến Việt Châu, đây mới là vấn đề cấp bách."

"Thầy, chúng ta không nên thỏa hiệp với Ăn Mày Lục Thủy, chúng ta có đủ năng lực để áp dụng các biện pháp cứng rắn hơn đối với hắn!"

"Làm như vậy quá mạo hiểm, con không hiểu rõ tình hình của Phổ La Châu, Ăn Mày Lục Thủy là một nhân vật rất nguy hiểm, hành động nhắm vào hắn phải hết sức thận trọng, nếu xảy ra bất kỳ sơ suất nào, sẽ gây ra hậu quả không thể cứu vãn.

Lý Thất với tư cách là người cân bằng, cân bằng lợi ích của tất cả các bên vốn dĩ nằm trong phạm vi trách nhiệm của hắn, Ăn Mày Lục Thủy với tư cách là một thế lực của Phổ La Châu, bây giờ đã đưa ra yêu cầu rõ ràng, giao chuyện này cho Lý Thất xử lý, hoàn toàn phù hợp với ý định ban đầu của chúng ta khi thiết lập người cân bằng."

Chủ nhiệm Đỗ nhíu chặt mày.

Lão nói giao chuyện này cho Lý Thất xử lý, rõ ràng là để Lý Thất đi chịu chết.

Lão còn nói ta không hiểu rõ tình hình của Phổ La Châu?

Ít nhất ta đã từng làm việc ở Phổ La Châu, lão có tư cách gì mà nói như vậy?

Chủ nhiệm Đỗ còn muốn nói thêm vài câu, đầu dây bên kia nhắc nhở ông một câu: "Tiểu Đỗ, chuyện này đã có quyết định, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào nữa."

Chuyện đã đến nước này, chủ nhiệm Đỗ chỉ có thể hỏi câu cuối cùng: "Nếu đã để Lý Thất xử lý việc này, có phải nên nói rõ tình hình cụ thể cho hắn biết không?"

Ông lão ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: "Tài liệu khẩn sẽ sớm được fax cho con, con phải nghiêm túc thực hiện theo yêu cầu trên tài liệu, chuyện này rất quan trọng, chúng ta không hy vọng một số suy nghĩ và cảm xúc của Lý Thất sẽ gây ảnh hưởng bất lợi đến toàn cục."

Cúp điện thoại, chủ nhiệm Đỗ nhanh chóng nhận được bản fax.

Đọc kỹ tài liệu từ đầu đến cuối, chủ nhiệm Đỗ gọi điện thoại cho Thân Kính Nghiệp.

Lý Bạn Phong vừa bước ra khỏi cổng trường, đeo cặp sách đi vòng quanh trường một vòng, cũng phải nói, nơi này khá đáng để hoài niệm.

Găng tay nhắc nhở: "Nơi này hình như có không ít thứ tốt."

Lý Bạn Phong chợt nhớ ra một chuyện: "Lúc nãy ngươi lấy được thứ tốt gì từ máy chiếu phim?"

Găng tay cười đáp: "Một cuộn phim, do máy chiếu phim tự quay, không thể để phu nhân nhìn thấy."

Máy chiếu phim rất căng thẳng, nó muốn lái sang chuyện khác, đúng lúc điện thoại reo, máy chiếu phim vội vàng thông báo cho Lý Bạn Phong: "Thất đạo diễn, Cục Ám Tinh tìm ngài."

Điện thoại di động và điện thoại vệ tinh do Cục Ám Tinh trang bị, Lý Bạn Phong thường giao cho máy chiếu phim bảo quản, điều này có thể giải quyết vấn đề theo dõi một cách hiệu quả.

Nhận điện thoại từ tay Máy chiếu phim, Lý Bạn Phong nghe máy, là Thân Kính Nghiệp đích thân gọi đến: "Lý cục trưởng, đường Tuế Thần, quận Gia Thành xuất hiện sinh vật dị loại ám năng, tôi đang chuẩn bị dẫn người đến đó, cậu có thể đến hiện trường xem trước được không?"

Lý Bạn Phong nhíu mày: "Tiểu Thân, tại sao lại để tôi đến hiện trường xem trước? Đây là trách nhiệm của tôi sao?"

Thân Kính Nghiệp nói: "Sinh vật dị loại lần này xuất hiện có chút đặc biệt, tôi nghe nhân viên hiện trường miêu tả, hình như là Thoa Nga phu nhân, năng lực của thành viên đội trị an chúng tôi e là không đủ để đối phó với dị loại cấp độ này, cậu có kinh nghiệm hơn họ ở phương diện này, họ cần sự chỉ đạo và giúp đỡ của cậu tại hiện trường."

"Tiểu Thân à, không thể chỉ vì tôi có chút kinh nghiệm ở phương diện này mà muốn tôi giải quyết tất cả mọi vấn đề, ông phải phát huy tính chủ động của bản thân, nâng cao tính chủ động giải quyết vấn đề, tư duy ỷ lại này cần phải sửa đổi..."

Răn dạy mười mấy phút, Thân Kính Nghiệp liên tục dạ vâng.

Cúp điện thoại, Thân Kính Nghiệp thở phào nhẹ nhõm: "Lý Thất, tôi cầu xin cậu đi xem một chút, tôi đâu có ép cậu đi, chuyện này cậu không thể trách tôi."

Đường Tuế Thần, quận Gia Thành.

Nơi này cũng quá hẻo lánh.

Lý Bạn Phong thật sự không muốn đi, nhưng nghĩ lại, nếu thật sự gặp phải Thoa Nga phu nhân, đội trị an không biết phải mất bao nhiêu mạng người.

Tìm một góc không người, Lý Bạn Phong trở về Tùy Thân Cư, thay quần áo, không thể để người của Cục Ám Tinh nhìn thấy bộ dạng mặc đồ thể thao của hắn.

Vừa ra khỏi cửa, Lý Bạn Phong đã rùng mình một cái.

Thời tiết nóng như vậy sao lại rùng mình?

Xem ra trận chiến này có thể không suôn sẻ, chẳng lẽ tên tiện nhân Sở Tử Khải kia lại muốn nhúng tay vào?

Phải đề phòng thêm.

Lý Bạn Phong thay một chiếc áo gió dài, trong áo gió có mười hai túi bí mật, mang đủ pháp bảo và vũ khí, Lý Bạn Phong đến đường Tuế Thần, quận Gia Thành.

Ngã tư đường có dây cảnh giới, Lý Bạn Phong nhìn thấy Bánh Trôi, Bóng Đèn và Trung Nhị.

"Các cô cậu đến đây làm gì?" Lý Bạn Phong hơi nhíu mày.

Bánh Trôi trả lời: "Thân cục trưởng bảo chúng tôi đến phối hợp với ngài chấp hành nhiệm vụ."

Đùa sao?

Bảo ba người bọn họ đối phó với Thoa Nga?

Một cái túi của Thoa Nga có thể đựng ba người, ba người bọn họ vừa đủ một ổ, làm con cho Thoa Nga.

Bóng Đèn nói thêm: "Chúng tôi vốn được phái đến bệnh viện Việt Châu số 2, sau đó bên đó không cần chúng tôi nữa, Thân cục trưởng bảo chúng tôi đến đường Tuế Thần, nói công việc bên này tương đối an toàn hơn."

Bên này còn an toàn hơn?

Thân Kính Nghiệp có ý gì?

Thấy ba người này thân thiết với mình, cố ý gây khó dễ cho họ sao?

Lý Thất đã hiểu sai ý của Thân Kính Nghiệp, đây là Thân Kính Nghiệp đang gợi ý cho Lý Bạn Phong.

Bánh Trôi, Trung Nhị, Bóng Đèn, ba người họ đều biết tình hình của bệnh viện Việt Châu số 2, chỉ cần Lý Bạn Phong hỏi thêm một câu, có lẽ có thể suy đoán ra Ăn Mày Lục Thủy đã đến Việt Châu.

Nhưng Lý Bạn Phong không hỏi.

"Ba người các cậu ở ngoài dây cảnh giới, không có lệnh của tôi thì không được bước vào trong nửa bước!"

Trung Nhị nói: "Cục trưởng, tôi nghe nói Thoa Nga phu nhân là một trong những dị loại mạnh nhất Phổ La Châu, chúng tôi có thể quan sát cuộc chiến từ xa, học hỏi thêm kinh nghiệm được không?"

"Không được!"

Giọng điệu của Lý Bạn Phong rất nghiêm khắc: "Tôi nhắc lại lần nữa, không có lệnh của tôi, không được bước vào trong dây cảnh giới nửa bước!"

Lý Bạn Phong đi vào đường Tuế Thần, trong lòng Trung Nhị rất sốt ruột: "Chẳng phải chúng ta đến đây công cốc rồi sao?"

Bóng Đèn nói bên cạnh: "Lúc sắp xuất phát, Thân cục trưởng đã dặn dò, Trần đội trưởng cũng dặn dò, tất cả đều phải nghe theo chỉ huy của Lý cục trưởng, Lý cục trưởng không cho vào trong dây cảnh giới, chúng ta không thể vào, không thể gây thêm phiền phức cho Lý cục trưởng."

Bánh Trôi gật đầu: "Đợi lệnh của Lý cục trưởng đi, lát nữa Cục sẽ còn cho người đến hỗ trợ, đến lúc cần chúng ta chiến đấu, chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng."

Đường Tuế Thần là một đoạn đường quốc lộ bị bỏ hoang, hai bên đường là công trường bị bỏ hoang, lý do cụ thể bị bỏ hoang là gì thì Lý Bạn Phong không nhớ rõ, nhưng thời gian bỏ hoang không hề ngắn.

Năm nhất đại học, Lý Bạn Phong đã từng đến công trường này vác gạch một lần, những thứ hữu dụng trên công trường hầu như đều bị dọn sạch, nhiều năm trôi qua, công trường mọc cỏ dại um tùm, như thể bị Việt Châu hoàn toàn lãng quên.

Tại sao Thoa Nga phu nhân lại xuất hiện ở nơi này?

Giải thích hợp lý duy nhất là, nơi này cũng có lối vào tân địa, nối liền với tân địa ở Phổ La Châu, Thoa Nga phu nhân vô tình lạc đến ngoại châu.

Thoa Nga phu nhân rất thích trưng diện, thường đeo nhiều hoa tươi hương thơm nồng nặc, Lý Bạn Phong mở kỹ pháp Bách Vị Linh Lung, rất nhanh sẽ có thể tìm thấy nó.

Thông thường, chiến lực của Thoa Nga phu nhân không vượt quá tầng tám, cũng không biết Thoa Nga phu nhân này ra sao, nếu Mã Ngũ ở đây, có lẽ có thể tránh được một trận chém giết, trực tiếp...

Lý Bạn Phong bỗng thấy tim thắt lại, một luồng khí hỗn hợp gồm mùi bụi bặm, mồ hôi chua, hôi thối, mùi mục nát, bay vào mũi.

Không phải Thoa Nga phu nhân.

Lý Bạn Phong chậm rãi xoay người, nhìn thấy Ăn Mày Lục Thủy phía sau.

Ăn Mày Lục Thủy bưng bát xin ăn, mỉm cười hỏi: "Không ngờ là ta chứ? Không ngờ ta lại đến ngoại châu chứ? Không ngờ ta lại cố ý đến tìm cậu chứ?"

Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm Ăn Mày Lục Thủy một lúc, hỏi: "Ông tìm tôi làm gì?"

Ăn Mày Lục Thủy cười đáp: "Chuyện này nói ra hơi dài dòng, cậu hãy kiên nhẫn nghe, ta có một đệ tử tên là Thôi Đề Khắc, còn có một người bạn tên là Hà Gia..."

Lý Bạn Phong đột nhiên biến mất.

Ăn Mày Lục Thủy sững người, ngực bỗng nổ tung, bắn ra một mảng máu mủ lớn.

Cưỡi Ngựa Xem Hoa?

Hắn đã ra tay rồi?

Sao lại có uy lực lớn như vậy?

Tên này quả nhiên không phải Địa Bì tầng năm!

Nhưng cho dù hắn che giấu tu vi, cũng không nên...

Thân hình Lý Bạn Phong lại thoáng hiện, rồi biến mất.

Đùng!

Cánh tay trái của Ăn Mày Lục Thủy nổ tung.

Máu mủ văng tung tóe khắp nơi, Ăn Mày Lục Thủy đang định thu thập máu mủ từ dưới đất, Lý Bạn Phong đột nhiên xuất hiện phía sau, tung một cước Đạp Phá Vạn Xuyên.

Ầm!

Ăn Mày Lục Thủy loạng choạng cố gắng đứng vững, từ lưng đến ngực bị Lý Bạn Phong khoét ra một lỗ thủng.

"Hay!" Ăn Mày Lục Thủy tán thưởng một tiếng: "Ta thích sự thẳng thắn này của ngươi!"

Hắn ta khóa chặt Lý Bạn Phong, đảm bảo Lý Bạn Phong không thể sử dụng Cưỡi Ngựa Xem Hoa, cũng sẽ không trúng chiêu Đạp Phá Vạn Xuyên của Lý Bạn Phong nữa.

Hắn ta kéo ra một đống nội tạng từ trong ngực, chuẩn bị ném về phía Lý Bạn Phong, chỉ cần một giọt máu bắn lên người Lý Bạn Phong là có thể khiến Lý Bạn Phong mắc bệnh.

Cầm nội tạng trong tay, Ăn Mày Lục Thủy canh chuẩn quỹ đạo chạy của Lý Bạn Phong, vừa định ra tay thì một thanh Đường đao từ phía sau đâm thẳng vào gáy hắn ta.

"Lục ăn mày, còn nhớ ông nội ngươi không?"

Đường đao xoay hai vòng trong đầu Ăn Mày Lục Thủy: "Ba đao đầu quét trận, đao đao lấy đầu địch, ngươi nạp mạng đi!"