TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 723: Ngoại châu rất thú vị

Trong thành Ngu Nhân, Tôn Thiết Thành ôm ấm trà, trực tiếp uống một ngụm trà từ miệng ấm, hát hai điệu dân ca: "Tây thành Mặc Hương dương liễu xanh biếc, có một mỹ nữ tên Bạch Tuấn Anh, bút khéo tài hoa tinh thông hội họa, giai nhân nay đã mười chín tuổi, chồng vào Nam khổ học chăm chỉ, mắt thấy sắp đến giữa tháng tư..."

Điệu dân ca này tên là Họa Phiến Diện, Tôn Thiết Thành chưa hát xong, Tiếu Diện Quỷ Vương Quy Kiến Sầu đã đến: "Thành chủ, ta đã dò la rõ ràng, bên lò Khí Thủy xuất hiện một con ốc đồng lớn, xâu hơn năm mươi người ngoại châu thành một chuỗi, chỉ lấy xương, không chừa máu thịt, rửa sạch sẽ, treo ngay trước cửa."

Tôn Thiết Thành lại uống một ngụm trà, hỏi: "Năm mươi mấy người ngoại châu đó có lai lịch ra sao?"

"Đều là kẻ có thân phận, thân phận ngang ngửa với sảnh Quan Phòng, lần này ngoại châu chắc chắn sẽ khởi binh, chó cắn chó, không biết sẽ cắn chết bao nhiêu!"

Tôn Thiết Thành cười một tiếng: "Xem lần này chảy bao nhiêu máu."

Diệp Tiêm Hoàng ở bên cạnh nói: "Thành chủ, chúng ta làm việc này có tính là thương thiên hại lý không?"

Tôn Thiết Thành liếc nhìn Diệp Tiêm Hoàng: "Năm xưa ngươi làm những chuyện đó ở thành Ngu Nhân, không tính là thương thiên hại lý sao?"

Diệp Tiêm Hoàng cúi đầu nói: "Không phải ta đã sửa đổi rồi sao, những năm qua ta vẫn luôn hối hận vì những chuyện năm xưa, ta quyết định rửa tay gác kiếm, gọi là buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ."

Tôn Thiết Thành nổi giận: "Ngươi đã làm đủ chuyện xấu ở thành Ngu Nhân, bây giờ nói với ta buông bỏ đồ đao? Hơn nữa, buông bỏ đồ đao cũng không phải dùng như ngươi nói! Câu gốc của người ta là buông bỏ đồ đao, thật thà lương thiện!"

Diệp Tiêm Hoàng nói: "Chúng ta đừng bàn về câu gốc nữa, chúng ta chỉ nói ý thôi."

"Đừng có nói ý éo gì với ta hết, lưu manh giả danh tri thức!" Tôn Thiết Thành rất tức giận, nói với Quy Kiến Sầu: "A Quỷ, dùng gia pháp!"

Quy Kiến Sầu lấy ra một cây gậy, hỏi: "Thành chủ, ngài nói xem đánh chỗ nào?"

Tôn thành chủ phất tay: "Đánh trứng!"

Diệp Tiêm Hoàng nghe vậy, co chân muốn chạy, Tôn Thiết Thành quát lớn: "Không được chạy, ngươi chạy không thoát!"

Diệp Tiêm Hoàng vẫn giữ tư thế chạy, nhưng thật sự chạy không được.

Quy Kiến Sầu cầm gậy đi tới, Diệp Tiêm Hoàng liên tục kêu lên: "Lão Quỷ, chúng ta là bằng hữu, chúng ta là người một nhà, ngươi không thể xuống tay độc ác với ta, chúng ta sau này còn phải..."

Bụp!

Quy Kiến Sầu một gậy từ dưới lên trên đánh tới.

Diệp Tiêm Hoàng co giật một trận, hai chân khép lại, ngồi xổm xuống đất.

Tôn Thiết Thành rất hài lòng: "Ngươi xem, đây chẳng phải là buông bỏ đồ đao, thật thà lương thiện hay sao!"

Diệp Tiêm Hoàng cúi đầu, nước mắt lưng tròng, nức nở một hồi.

Tôn Thiết Thành sắp xếp nhiệm vụ cho y: "Nhắn với Địa Đầu Thần ở các địa bàn, chuyện không nên quản thì đừng xen vào!"

Lý Bạn Phong mặc một bộ đồ thể thao giản dị sạch sẽ, cạo râu, cố gắng ăn mặc cho nai tơ một chút, trở về Đại học Việt Châu.

Việt Châu hai năm nay đã thay đổi rất nhiều, nhưng Đại học Việt Châu dường như không có gì thay đổi.

Đúng dịp sắp khai giảng, trong khuôn viên trường rất náo nhiệt, đi đến cổng đông của trường, hai sinh viên đến chào mời thẻ điện thoại, Lý Bạn Phong trước đây cũng từng làm việc này, nghe họ gọi một tiếng "anh đẹp trai" cũng xuôi tai, Lý Bạn Phong bèn mua một thẻ.

Phía sau còn có người bán chậu, bán màn, bán phích nước, bán bếp điện mini, còn có bán đèn bàn sạc điện, đều chào mời Lý Bạn Phong.

"Cái đèn sạc của cậu cũng dám bán mười lăm? Cậu coi tôi là người mới đến?" Lý Bạn Phong rất bất mãn với giá cả.

Người bán đèn bàn là một thanh niên năm ba, nhìn Lý Bạn Phong từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút khinh thường.

Lý Bạn Phong quả thật cố gắng ăn mặc trẻ trung, nhưng họ cũng không nên coi hắn là tân sinh viên!

Nhưng nghĩ kỹ lại, bản thân đúng là đã phạm phải sai lầm mà chỉ tân sinh viên mới mắc phải, ví dụ như vừa vào cổng trường đã mua thẻ điện thoại.

Còn nữa, chính là cách ăn mặc này.

Nam sinh năm hai chú trọng vẻ ngoài, trên người ít nhiều có đồ hiệu.

Nam sinh năm ba chú trọng cá tính, trên người ít nhiều có chút hơi thở văn nghệ.

Nam sinh năm bốn chú trọng cảnh giới, thời tiết như vậy, một chiếc áo ba lỗ bóng rổ, một chiếc quần đùi, thêm một đôi dép lê, cách phối đồ đơn giản là có thể thể hiện ra khí độ của người trưởng thành.

Lý Bạn Phong mặc một bộ đồ thể thao giản dị sạch sẽ, vừa nhìn là biết sinh viên năm nhất ngây thơ khờ khạo.

Đi gặp cô giáo Tống cũng không thể tay không, Lý Bạn Phong mua một cái chậu rửa mặt, một cái màn, một đôi dép lê, rồi tìm được cô giáo Tống ở tòa nhà văn phòng của Học viện Khoa học.

Giảng viên đại học không ngồi cố định, tình cờ có thể gặp được cô giáo Tống như vậy cũng không dễ dàng.

Cô giáo Tống là giảng viên toán, Lý Bạn Phong không định hỏi một giảng viên toán về kiến thức liên quan đến vật chất tối, hắn chỉ hy vọng cô giáo Tống có thể giới thiệu cho hắn một chuyên gia trong lĩnh vực vật chất tối.

Nhưng không ngờ cô giáo Tống lại có nghiên cứu chuyên sâu về vật chất tối, cô có rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học, còn từng đoạt giải thưởng quốc tế.

Lý Bạn Phong không tiết lộ thân phận của mình, hắn chỉ nói mình là một sinh viên chăm chỉ cầu tiến.

Cô giáo Tống rất nhiệt tình giảng giải cho Lý Bạn Phong những thành quả nghiên cứu mới nhất về vật chất tối, cô không giải thích quá nhiều những phép tính và suy luận phức tạp, mà dùng cách trực tiếp hơn để nói cho Lý Bạn Phong biết thành quả nghiên cứu.

"Vật chất tối cơ bản không tương tác điện từ, cũng không tham gia tương tác mạnh, đây từng là quy luật bất di bất dịch trong lĩnh vực nghiên cứu vật chất tối.

Nhưng hiện nay, quy luật bất di bất dịch này rất có thể sẽ bị phá vỡ, vật chất tối gần như không tương tác với photon, dẫn đến vật chất tối cơ bản không phát sáng, nhưng trong đó vẫn tồn tại một số biến đổi vô trật tự, nhưng những biến đổi này dưới sự giao thoa lẫn nhau, đã tạo thành xu hướng gần như không thể quan sát..."

Cô giáo Tống nghiêm túc giảng thuật thành quả nghiên cứu của mình, giảng suốt ba tiếng đồng hồ.

Lý Bạn Phong ghi chép đầy hai cuốn sổ, lúc sắp kết thúc, hắn lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày, nhét vào tay cô giáo.

"Em làm gì vậy?" Cô giáo Tống khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi ấm áp nhưng pha lẫn chút tức giận.

Lý Bạn Phong cúi đầu chào cô giáo: "Cảm ơn cô, cô Tống."

Cô giáo Tống đưa tiền lại cho Lý Bạn Phong: "Em là sinh viên lớp nào?"

"Em ở lớp bảy." Lý Bạn Phong tùy tiện đáp một câu, xoay người bỏ đi.

Hắn thật sự muốn nói cho cô giáo Tống biết mình chính là Lý Bạn Phong.

Nhưng làm như vậy sẽ mang đến rất nhiều phiền phức cho cô giáo Tống.

Cô giáo Tống gọi với lại: "Ít nhất em cũng phải để lại phương thức liên lạc cho cô!"

Để lại phương thức liên lạc?

Cô ấy nhận ra mình rồi?

Người có thể nhận ra Lý Bạn Phong đều không phải người thường.

Lý Bạn Phong suy nghĩ một lúc, để lại cho cô giáo Tống một số điện thoại, đây không phải số điện thoại của Cục Ám Tinh, đây là thẻ điện thoại Lý Bạn Phong mua ở cổng trường.

Cô giáo Tống xem số điện thoại, trực tiếp gọi qua: "Em đừng lừa cô, cô xem có gọi được không!"

"Cô chờ một chút." Lý Bạn Phong lắp thẻ điện thoại vào chiếc điện thoại mới mua, điện thoại đổ chuông.

Cô giáo Tống mỉm cười, lúm đồng tiền của cô vẫn xinh đẹp như vậy.

Lý Bạn Phong lại cúi chào một lần nữa, lặng lẽ rời khỏi trường học.

Vừa về đến chỗ ở, máy chiếu phim vội vàng báo cho Lý Bạn Phong: "Cục Ám Tinh gọi điện đến, nói có nhiệm vụ khẩn cấp tìm ngài."

Điện thoại là do Thân Kính Nghiệp gọi đến, Lý Bạn Phong gọi lại, Thân Kính Nghiệp thật sự sốt ruột: "Hôm nay là ngày làm việc, cậu không ở vị trí công tác cũng được, tại sao còn không nghe điện thoại?"

"Tiểu Thân, chú ý thái độ."

Bị Lý Bạn Phong nhắc nhở, giọng điệu của Thân Kính Nghiệp dịu đi rất nhiều: "Lý cục trưởng, tình hình là như vậy, giữa chúng ta và nội châu đã thiết lập được một mức độ liên hệ nhất định, trên cơ sở cùng có lợi, chúng ta cần tăng cường hợp tác sâu rộng hơn với nội châu, vì vậy cần người cân bằng phát huy vai trò tích cực..."

Lý Bạn Phong vẫn không nói gì, nhưng Thân Kính Nghiệp lại cảm nhận được từng đợt hàn ý từ ống nghe.

Đây là Lý Bạn Phong đang nhắc nhở Thân Kính Nghiệp, mau vào thẳng vấn đề.

"Tóm lại, chúng tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng đến lò Khí Thủy, cố gắng đặt nền móng tốt đẹp cho cuộc đàm phán lần tới."

Lý Bạn Phong hỏi: "Rốt cuộc các người muốn đàm phán gì với nội châu?"

"Nội dung cụ thể của cuộc đàm phán vẫn chưa được xác định, mục đích chính của cuộc đàm phán lần này là thể hiện thành ý và kỳ vọng cùng có lợi của chúng ta..."

Thân Kính Nghiệp biết Lý Bạn Phong không thích nghe những lời vô nghĩa này, nhưng cũng chỉ có thể nói như vậy, bởi vì sự kiện lò Khí Thủy hiện đang được giữ bí mật nghiêm ngặt, ngay cả nhân vật ở cấp bậc như Thân Kính Nghiệp cũng không biết được tin tức chính xác.

Thân Kính Nghiệp đã mua vé tàu tối nay cho Lý Thất, hy vọng hắn lập tức lên đường đến lò Khí Thủy.

Lý Bạn Phong dứt khoát từ chối: "Không có một chút tin tức thực chất nào thì tôi đi làm gì? Đi để làm trò cười, hay là đi để gánh tội thay?"

Thân Kính Nghiệp rất lúng túng, đến buổi chiều, ông ta lại đến văn phòng của Lý Bạn Phong, bàn bạc thời gian xuất phát.

Lý Bạn Phong đang xem tài liệu liên quan đến vật chất tối, Thân Kính Nghiệp ở bên cạnh lải nhải cả buổi, Lý Bạn Phong cũng không thèm ngẩng đầu lên.

"Lý cục trưởng, rốt cuộc khi nào thì xuất phát, cậu phải cho một câu trả lời rõ ràng chứ."

Lý Bạn Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hắn nhìn Thân Kính Nghiệp: "Chờ khi nào ông điều tra rõ ràng sự việc rồi mới nói tới chuyện xuất phát."

Thân Kính Nghiệp bất lực: "Sự việc liên quan đến bí mật, hiện tại tôi chỉ biết được bấy nhiêu đây."

Lý Bạn Phong nói với giọng chân thành: "Chính vì hiện tại thông tin hữu ích quá ít, cho nên mới phải để ông đi điều tra, mục đích của việc điều tra là để ông tìm kiếm thông tin, chứ không phải để thông tin tự tìm đến ông, đây là nhiệm vụ mà Cục giao cho ông, ông phải nâng cao nhận thức trên tư tưởng..."

Thân Kính Nghiệp lấy sổ nhỏ ra, ghi chép từng chữ rất cẩn thận.

Nhưng cho dù ông ta ghi chép cẩn thận đến đâu cũng vô dụng, hy vọng vào Thân Kính Nghiệp thì rất khó điều tra ra được tiền căn hậu quả của sự việc, Lý Bạn Phong liên lạc với Mã Ngũ, hỏi thăm tình hình lò Khí Thủy.

Từ Thọ Minh phong tỏa tin tức, Mã Ngũ cũng chưa nghe nói lò Khí Thủy xảy ra chuyện gì, nhưng y có thể nhìn ra chuyện này không hề đơn giản.

"Lão Thất, trước tiên đừng vội trở về, anh mà về là sẽ bị cuốn vào hoàn toàn, để tôi đến lò Khí Thủy xem sao."

Mã Ngũ đến lò Khí Thủy, Lý Bạn Phong ở đây chờ, mặc kệ Thân Kính Nghiệp thúc giục ra sao, hắn cũng không khởi hành.

Thôi Đề Khắc đã điều tra ra người điều hành tòa soạn Dạ Lai Hương, việc này rất dễ điều tra, thành viên cốt cán trong tòa soạn Dạ Lai Hương đều gọi ông chủ Dạ là Thất gia.

Ăn Mày Lục Thủy dựa vào đó để xác nhận một chuyện, Lý Thất bề ngoài dường như có mâu thuẫn với Hà Gia Khánh, nhưng trên thực tế, hai người âm thầm chiếu cố, bảo vệ lẫn nhau.

Hắn ta thậm chí còn đưa ra suy đoán táo bạo, Thánh Nhân và ngọc tỷ đều nằm trong tay Lý Thất.

"Lý Thất làm người cân bằng, thân ở ngoại châu."

Ăn Mày Lục Thủy lấy từ trong bát xin ăn ra nửa cái bánh bột ngô nhai hai miếng: "Ngươi biết tình hình gần đây của hắn ở ngoại châu không?"

Thôi Đề Khắc cười gượng: "Tổ sư gia, không phải người muốn con đến ngoại châu điều tra chuyện này chứ?"

Ăn Mày Lục Thủy nhìn Thôi Đề Khắc nói: "Chẳng lẽ để ta tự mình đi? Ta đã cho ngươi nhiều tu vi như vậy, ngươi không thấy nên làm chút việc cho ta sao?"

Thôi Đề Khắc đồng ý, hôm đó lập tức làm giấy thông hành, mua vé tàu, chuẩn bị đến ngoại châu.

Anh ta đang thu dọn hành lý, một người đàn ông toàn thân băng bó đi vào phòng.

Thôi Đề Khắc nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới: "Thật không ngờ cậu có thể chống đỡ lâu như vậy, sinh mệnh của cậu bền bỉ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều."

Hà Gia Khánh chỉnh lại băng gạc trên mặt để có thể nói chuyện: "Sinh mệnh dù bền bỉ đến đâu thì cũng có lúc đến giới hạn, tôi đến đây là vì muốn tìm kiếm cơ hội hợp tác với anh."

"Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng."

Thôi Đề Khắc chấm một chút mủ trên mặt Hà Gia Khánh, nếm thử mùi vị: "Tình trạng của cậu rất không khả quan, xác suất có thể giữ được thân thể này là rất nhỏ."

Hà Gia Khánh không phủ nhận tình trạng của mình: "Cho nên tôi rất cần sự giúp đỡ của anh."

Thôi Đề Khắc gấp một chiếc cà vạt, bỏ vào vali: "Tôi rất thưởng thức sự thẳng thắn của cậu, nhưng bất kỳ sự hợp tác nào cũng được xây dựng trên cơ sở giá trị, cậu bây giờ còn có giá trị gì đối với tôi?"

Hà Gia Khánh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng: "Điều đó phụ thuộc vào định nghĩa của anh về giá trị là gì, tôi sở hữu rất nhiều pháp bảo và linh vật có giá trị xa xỉ, còn có rất nhiều tài sản với giá trị trực quan hơn."

Thôi Đề Khắc khẽ lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với tài sản của cậu, không phải tôi không thích tiền, mà là tôi có xác suất rất lớn không lấy được, cho dù cậu đổi toàn bộ tài sản thành vàng bạc thật, chắc chắn cậu cũng có biện pháp để tôi không lấy được.

Còn về pháp bảo và linh vật của cậu, tôi đúng là rất có hứng thú, nhưng so với sinh mệnh của cậu mà nói, giá trị của hai bên không tương xứng, hơn nữa tôi còn có ý tưởng tốt hơn, tôi có thể lập tức gọi tổ sư gia trở về, để ông ta giết cậu, sau đó tìm cách lấy đi pháp bảo, linh vật và tài sản của cậu, cậu thấy ý tưởng này như thế nào?"

Hà Gia Khánh chớp mắt nói: "Tôi thấy, anh không nên là người vô tình như vậy."

Thôi Đề Khắc mỉm cười: "Cảm tình của tôi được quyết định bởi giá trị của cậu."

Hà Gia Khánh im lặng rất lâu, vì trên mặt toàn là băng gạc, Thôi Đề Khắc không nhìn thấy biểu cảm của y.

"Thật ra tôi vốn không muốn tìm anh, tôi vốn muốn tìm một người bạn cũ của tôi."

Hà Gia Khánh mở miệng: "Đã lâu tôi không gặp người bạn cũ đó rồi, là anh giết hắn sao?"

"Cậu nói là sư huynh Vạn Tấn Hiền của tôi?"

Thôi Đề Khắc hơi nhíu mày: "Sư huynh mất tích, tôi cũng rất lo lắng, nếu cậu cố gắng đổ tội này lên đầu tôi, điều này tương đương với việc chà đạp tình hữu nghị ít ỏi giữa chúng ta."

Hà Gia Khánh ho khan hai tiếng, dịch mủ tích tụ trong khí quản khiến y hơi khó thở: "Tôi không hề nói cái chết của lão Vạn có liên quan đến anh, tôi chỉ đang nghĩ, lão Vạn đã không còn, nếu lại mất thêm một Ăn Mày Lục Thủy, trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh là bệnh tu, liệu điều này có thể tăng thêm tình hữu nghị giữa chúng ta không?"

Thôi Đề Khắc đóng vali lại, nhưng hành lý quá nhiều, khóa kéo mãi mà không kéo được: "Giả thiết này có ý nghĩa gì không? Nếu cậu thật sự có thể giết ông ta, cũng sẽ không để bản thân trở nên chật vật như vậy."

Hà Gia Khánh giúp Thôi Đề Khắc giữ vali: "Nhưng chúng ta có cùng một mục tiêu, tôi nhất định phải loại bỏ Ăn Mày Lục Thủy, mục tiêu này liên quan đến tính mạng của tôi, tôi sẽ dốc hết sức lực.

Nếu anh có thể giúp tôi khống chế bệnh tình một chút, tôi có thể cung cấp thêm nhiều giá trị hơn trong cuộc hợp tác này, có thêm nhiều giá trị hơn, giữa chúng ta sẽ có tình hữu nghị sâu sắc hơn, logic trôi chảy như vậy, hẳn là anh không thể từ chối."

Thôi Đề Khắc kéo khóa thành công, đứng thẳng dậy, vỗ tay: "Logic không thể chê vào đâu được, nhưng tôi từ chối hợp tác với cậu, bởi vì tôi không muốn hợp tác với người khác, tôi không muốn gửi gắm hy vọng của mình lên người khác."

Hà Gia Khánh nhìn Thôi Đề Khắc, hỏi một câu: "Nếu tôi đoán không nhầm, ở cửa hàng Mặc Hương, anh đã từng hợp tác với Lý Thất, chẳng lẽ hắn là trường hợp đặc biệt?"

Thôi Đề Khắc gật đầu: "Đúng vậy, hắn là trường hợp đặc biệt."

Hà Gia Khánh lại hỏi: "Nếu hắn cũng đồng ý tham gia, anh có thể cân nhắc việc hợp tác giữa chúng ta không?"

Thôi Đề Khắc nhìn Hà Gia Khánh với vẻ mặt vô cảm: "Vẫn là câu nói đó, đừng đưa ra những giả thiết vô nghĩa."

Hà Gia Khánh rời khỏi bệnh viện Vô Giới.

Y vừa đi không lâu, bóng dáng của Ăn Mày Lục Thủy lập tức xuất hiện ở cửa bệnh viện.

Hà Gia Khánh đã đến bệnh viện Vô Giới, gặp Thôi Đề Khắc, vậy mà Thôi Đề Khắc lại không nói cho Ăn Mày Lục Thủy biết.

Đối với kết quả như vậy, Ăn Mày Lục Thủy không biết nên đánh giá như thế nào.

Lại nghĩ đến việc Thôi Đề Khắc và Lý Thất qua lại với nhau, mục đích có vẻ không rõ ràng, nhưng lại rất ăn ý.

Ta để khất tu Cẩu Vĩ Thảo đi phục kích Lý Thất, để Thôi Đề Khắc ở bên cạnh giám sát, kết quả Thôi Đề Khắc nói Cẩu Vĩ Thảo đã chết, không rõ thân phận người giết Cẩu Vĩ Thảo.

Ta để Thôi Đề Khắc đến cửa hàng Mặc Hương dò xét tình hình của Địa Đầu Thần, Thôi Đề Khắc nói tình hình của Địa Đầu Thần không tốt, kết quả không nhìn thấy Địa Đầu Thần đâu, ngược lại gặp người nội châu, khổ chiến một trận, không thu hoạch được gì, ta còn bị thương.

Sau đó nghe nói Lý Thất lúc đó cũng ở cửa hàng Mặc Hương, chuyện này có liên quan đến hắn không?

Ta để Thôi Đề Khắc cùng hắn đến Thánh Hiền Phong, nửa chặng đầu không biết Thôi Đề Khắc đi đâu, nửa chặng sau cũng không thấy Thôi Đề Khắc ra tay.

Nó ở bên ta không hề giúp đỡ gì, nhưng sau đó lại nghe nói Lý Thất đưa đám tiện nhân ở đồi Tiện Nhân đến cầu Hoàng Thổ, Thôi Đề Khắc có phải đã chạy đi giúp hắn rồi không?

Sau đó Vạn Tấn Hiền đến cầu Hoàng Thổ, cũng bặt vô âm tín, chẳng lẽ nó cũng là người của Lý Thất?

Càng nghĩ, Ăn Mày Lục Thủy bỗng nhiên mỉm cười.

Chẳng lẽ người bên cạnh ta đều là người của Lý Thất?

Có phải bây giờ nên đến bệnh viện giết Thôi Đề Khắc không?

Suy nghĩ một hồi lâu, Ăn Mày Lục Thủy không đi giết Thôi Đề Khắc, nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu, không phải người xấu thì người này cũng thành người xấu.

Nếu Thôi Đề Khắc thật sự là người của Lý Thất, giết anh ta cũng chỉ khiến cho Lý Thất mất một quân cờ.

Nếu Thôi Đề Khắc không phải người của Lý Thất, giết anh ta, Ăn Mày Lục Thủy sẽ chịu thiệt lớn.

Nhặt một nắm đất từ dưới đất lên, Ăn Mày Lục Thủy ngửi mùi vị, đây là dấu chân của Hà Gia Khánh, ở đây có chút mủ.

Ăn Mày Lục Thủy ẩn giấu thân hình, tiếp tục theo dõi Hà Gia Khánh.

Hà Gia Khánh đi về phía bắc đến thị trấn Quảng Minh.

Từ thị trấn Quảng Minh đi vào tân địa, cứ đi mãi cho đến khi trời sáng, đi đến Vô Ưu Bình. Ở Vô Ưu Bình đi mất nửa ngày trời, lại đi vào tân địa, lúc hoàng hôn, đi ra từ tân địa, Hà Gia Khánh đã đến thôn Thiết Môn.

Ở thôn Thiết Môn, xuống hồ, lại vào tân địa, Hà Gia Khánh lặn lội suốt cả ngày, cuối cùng đến công viên Hoa Hồ.

Y đến Việt Châu là muốn tìm Lý Bạn Phong giúp đỡ, chỉ có thông qua Lý Bạn Phong mới có thể đổi lấy sự tín nhiệm của Thôi Đề Khắc.

Nhưng làm thế nào để thuyết phục Lý Bạn Phong? Làm thế nào để hắn tham gia vào cuộc hợp tác này?

Hà Gia Khánh không nghĩ ra lý do để mở lời.

Có lẽ có một người có thể giúp y.

Y kéo cổ áo khoác lên, cố gắng che giấu băng gạc trên mặt, đi về phía Đại học Việt Châu.

Vài tiếng đồng hồ sau, trong hồ nước của công viên Hoa Hồ, một giọt mủ có máu đang khẽ run rẩy.

Càng ngày càng nhiều mủ tụ tập lại với nhau, hình thành một khối trôi nổi nhớp nháp trên mặt hồ.

Khối trôi nổi tụ lại, một khuôn mặt đầy mụn mủ lở loét hiện lên.

"Ở đây chính là ngoại châu." Khuôn mặt trên mặt hồ mở mắt ra, nhìn xung quanh.

Khối trôi nổi dần dần tụ lại thành hình người, biến thành Ăn Mày Lục Thủy mặc quần áo rách rưới.

Ăn Mày Lục Thủy bò lên bờ hồ, đi dọc theo bờ hồ hai bước, bỗng nhiên nghe thấy có người phía sau hét lên: "Ông từ đâu đến? Làm gì vậy?"

Ăn Mày Lục Thủy quay đầu lại, thấy một người đàn ông đang đi tới.

"Tôi hỏi ông làm gì vậy? Ông không nghe thấy sao?" Người đàn ông lớn tiếng quát hỏi.

Ăn Mày Lục Thủy lắc lắc cái bát trong tay: "Ta là người ăn xin."

"Ai cho ông vào công viên này? Ông mau cút cho tôi!"

Người đàn ông tiến lên đẩy Ăn Mày Lục Thủy một cái, Ăn Mày Lục Thủy bị gã đẩy ngã.

Ăn Mày Lục Thủy ngơ ngác nhìn người đàn ông: "Ngươi đẩy ta?"

Người đàn ông trừng mắt nhìn Lục ăn mày: "Đẩy ông thì sao?"

Lục ăn mày có nền tảng võ tu, bị gã đẩy một cái này hoàn toàn là vì không đề phòng.

Người đàn ông này dường như rất có thân phận, nếu so sánh với Phổ La Châu, hẳn là nhân vật trong sảnh Quan Phòng thì phải?

"Trên kia sắp xuống kiểm tra, còn có cả ăn mày đến đây, đây không phải là gây chuyện sao? Bảo vệ đâu? Sao lại cho vào!"

Người đàn ông nhìn xung quanh, không thấy bảo vệ, chỉ thấy Ăn Mày Lục Thủy đứng ngây người tại chỗ.

"Ông còn không đi?" Người đàn ông lại tiến lên đẩy Ăn Mày Lục Thủy, lần này không đẩy được mạnh.

Tay gã hơi tê, hơi mềm.

Thật sự là mềm nhũn, từ khuỷu tay trở xuống, hơn nửa cẳng tay rũ xuống dưới như không có xương.

"Ư, ục ục..."

Người đàn ông há miệng, muốn gọi người, nhưng âm thanh lại bị máu mủ chặn lại, cằm cũng rũ xuống, không khép lại được.

Mặt gã lập tức sụp xuống, đầu giống như một quả bóng thịt, rũ xuống ngực, các loại chất lỏng nhớp nháp chảy ra từ mũi và miệng.

Không chỉ mặt sụp xuống, xương cốt toàn thân gã đang bị ổ bệnh điên cuồng ăn mòn, ăn mòn ra vô số lỗ thủng, trở nên lỏng lẻo, giòn tan, cho đến khi biến thành một đống bột phấn.

Ổ bệnh trong đống bột sẽ tiếp tục ăn mòn thân thể gã, cho đến khi biến thành một bãi mủ.

Dưới sự ăn mòn của máu mủ, quần áo cũng hóa thành chất lỏng nhầy nhụa, thấm vào đất cùng với mủ.

Ăn Mày Lục Thủy không để ý đến bãi mủ đó, hắn ta cầm bát xin ăn, tiếp tục dạo chơi trong công viên.

Ra khỏi công viên, Ăn Mày Lục Thủy nhìn dòng xe cộ và người qua lại bên đường, không khỏi thốt lên lời khen ngợi: "Ngoại châu lại có nhiều người như vậy, còn đông hơn cả thành Lục Thủy, ta muốn giết bao nhiêu cũng được, dù sao cũng sẽ không có..."

Uỵch!

Một người đàn ông từ phía sau đẩy Ăn Mày Lục Thủy một cái, lại đẩy Ăn Mày Lục Thủy ngã.

"Ai cho ông xin ăn ở đây? Ông mau cút cho tôi! Nếu không bây giờ sẽ bắt ông!"

Lại đẩy ta?

Lục ăn mày quay đầu lại, phía sau là một nam một nữ, nhìn tuổi tác không lớn, nhưng có vẻ rất có thân phận.

Người bán bóng bay, người bán xúc xích nướng, người bán kẹo bông gòn đều rất sợ họ.

Người đàn ông khoanh tay, lắc đầu, quát lớn: "Tôi hỏi ông đó! Ai cho ông xin ăn ở đây?"

Nhìn bộ dạng này hơi giống tuần bổ, nhưng tuần bổ không vênh váo như họ.

Cũng có thể là người của hào môn.

Ăn Mày Lục Thủy cười hỏi: "Ngươi là người của gia tộc nào?"

Người đàn ông ngẩn ra, nhướng mày nói: "Ông hỏi làm gì? Liên quan gì đến ông?"

Ăn Mày Lục Thủy khen ngợi: "Người ngoại châu thật là ghê gớm, ở chỗ ta, người dám đẩy ta thật sự không có mấy ai."

"Tôi đẩy ông thì..." Chưa nói xong, người đàn ông bắt đầu ho liên tục.

Ban đầu tưởng bị gió làm sặc, người phụ nữ bên cạnh không để ý, vẫn đang thúc giục Ăn Mày Lục Thủy nhanh chóng rời đi.

Người đàn ông càng ho càng dữ dội, toàn thân không ngừng run lên, sắp ngã xuống, nhưng vẫn không dừng lại được.

Người phụ nữ tiến lên đỡ một phen, thấy sắc mặt người đàn ông tím tái, hai mắt đỏ ngầu, vẫn đang ho không ngừng, cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Ăn Mày Lục Thủy xoay người bỏ đi, vừa đi vừa cười: "Nơi này không tệ, người cũng thú vị, hơn nữa lại không có người bán hàng rong, chờ làm gỏi Lý Thất xong, ta lại chơi thêm mấy ngày nữa."

Mã Ngũ đến lò Khí Thủy, trước tiên thuê một căn nhà để ở, sau đó tìm một đám bạn bè, dò la tin tức.

Thanh Vân Hội và Bách Hoa Môn xảy ra chút tranh chấp, còn gây ra án mạng, đây là chuyện lớn duy nhất xảy ra gần đây ở lò Khí Thủy.

Nhưng chuyện này cũng không đến mức phải để người cân bằng ra tay.

Mã Ngũ đi hỏi Quan Phòng Sứ Diêm Tụng An, Diêm Tụng An ấp úng không chịu nói.

Càng không nói thì càng chứng tỏ sự việc nghiêm trọng, trong tình huống này, Mã Ngũ nhất định không thể để Lý Thất đến lò Khí Thủy.

Đến tối, Mã Ngũ đang nghĩ xem còn có thể thông qua kênh nào để dò la tin tức, bỗng nghe chi quải đến báo, Quan Phòng Sứ Diêm Tụng An cầu kiến.

Mã Ngũ vội vàng nghênh đón Diêm Tụng An vào chính sảnh: "Lão Diêm, ban ngày tìm anh, anh lại lấy lời khách sáo cho qua chuyện, đến tối lại đích thân đến, rốt cuộc là có ý gì?"

"Chỉ có một ý, muốn tìm một nơi thích hợp để nói chuyện với ngài." Diêm Tụng An nhìn quanh, cảm thấy phòng khách nơi này không thích hợp lắm.

Mã Ngũ mời Diêm Tụng An vào thư phòng, Diêm Tụng An hạ giọng nói: "Lò Khí Thủy quả thật đã xảy ra chuyện, chuyện lớn đến mức nào thì tôi không nói rõ được, nhưng chuyện xảy ra ở đâu, tôi biết một chút."

Diêm Tụng An nói cho Mã Ngũ vị trí của nhà xưởng bỏ hoang.

Trong lòng Mã Ngũ có chút do dự, y muốn đến xem, cũng không biết nơi này có thể đến được hay không.

Nếu cứ nói cho lão Thất nơi này, bên phía lão Thất vẫn khó mà quyết định.

Nhưng nếu tự mình xông vào nơi này, cũng phải cân nhắc thực lực của mình,

Mã Ngũ hiện tại là hoan tu tầng bốn, bên cạnh có vài hộ vệ, tu vi đều ở tầng năm tầng sáu.

Đối phó với tiểu nhân vật không thành vấn đề, nhưng chuyện này ngay cả Quan Phòng Sứ cũng không biết nội tình, người trong nhà xưởng bỏ hoang kia chắc chắn không phải tiểu nhân vật.

Mã Ngũ suy nghĩ cả đêm, hơn hai giờ sáng, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương.

Hình như là mùi son phấn, đây là của ai?

A Cầm đã ngủ, Hỏa Linh cũng đã ngủ, bọn họ không dùng loại son phấn này.

Không đúng, đây không phải son phấn, là hương thơm cơ thể.

Mã Ngũ vội vàng đứng dậy, ôm lấy người phụ nữ phía sau.

Người phụ nữ trong vòng tay Mã Ngũ trách móc: "Ngũ Lang thật vô tình, lại quên ta rồi."

Mã Ngũ hôn lên má Phùng Đái Khổ, dịu dàng nói: "Là ta sai, nên phạt ta thật nặng."

Phùng Đái Khổ đã đến lò Khí Thủy.

Mã Ngũ vừa "làm" vừa nghĩ: Phùng Đái Khổ là Địa Đầu Thần của Khố Đái Khảm, nàng cứ như vậy đến lò Khí Thủy, Địa Đầu Thần của lò Khí Thủy lại mặc kệ sao?

Phùng Đái Khổ vỗ vỗ mặt Mã Ngũ: "Chàng dừng lại làm gì? Có tâm sự sao?"

Mã Ngũ lắc đầu nói: "Đã lâu không gặp, phải hồi tưởng thật kĩ càng một phen."

"Hồi tưởng cái gì?"

Phùng Đái Khổ mỉm cười: "Chẳng lẽ còn có thể đổi vị sao? Nói mau, chàng có tâm sự gì?"

Mã Ngũ đang định nói rõ, Phùng Đái Khổ lại vỗ mặt Mã Ngũ: "Sao chàng lại dừng lại nữa rồi?"

"Nàng cố ý thử ta." Mã Ngũ không dừng lại, dùng hơi thở đều đặn kể lại toàn bộ sự việc.

Phùng Đái Khổ lau mồ hôi trên mặt Mã Ngũ, dịu dàng hỏi: "Ngũ Lang, chàng có muốn đi xem không?"

Mã Ngũ gật đầu: "Ta thật sự muốn đi xem."

Phùng Đái Khổ đổi vị trí với Mã Ngũ, khẽ cọ sống mũi Mã Ngũ: "Nếu chàng muốn đi, ta cùng chàng đi là được."