Chương 91: Dàn cảnh
Ngô Ca đem tin tốt này trở về nhà.
Hắn ta sống cùng với người bạn bè sống chết có nhau của mình là Vương mập.
Hai người không chỉ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mà còn cùng nhau đi trộm mộ, vào sinh ra tử, quan hệ vô cùng bền chặt.
Vừa mới đi vào trong phòng liền truyền đến tiếng kêu của Vương mập: "Tiểu tử ngươi cuối cùng cũng trở về! Ta sắp đói chết rồi, ngươi có mang theo đồ ăn hay không?"
"Đói bụng rồi không biết gọi đồ ăn bên ngoài sao?" Ngô Ca tức giận nói.
"Đồ ăn bên ngoài sao mà ngon bằng đồ mà tiểu tử ngươi mang về được! Ngươi rốt cuộc có mang về không?"
"Đương nhiên có mang rồi, đều là đồ mà ngươi thích ăn nhất đó!"
Có một tên mập nhanh chóng lao ra từ trong phòng, cầm lấy đồ trong tay Ngô Ca vừa nhìn, nước miếng vừa chảy ròng ròng: "Chân giò Đông Pha, vịt nướng ô mai, ruột già xào lăn đều là thứ ta thích ăn nhất! Người anh em tốt, ta yêu ngươi chết mất thôi!"
“Bớt nói những lời mắc ói đi, mau đi ăn đi!
"Được thôi, khà khà!"
Đối phương mở túi ra, ăn uống vô cùng ngon lành.
Ngô Ca nhìn người anh em tốt vào sinh ra tử cùng với mình trong cả hai kiếp này, trong lòng tràn đầy ấm áp, thầm thề trong lòng: Mập à, kiếp này ta sẽ không để ngươi phải chịu cực khổ nữa!
Ta sẽ đánh bại kẻ thù chung của chúng ta và khiến hắn mất đi tất cả mọi thứ!
"Này! Ta nói tiểu tử ngươi này, nghĩ gì mà lại đi ra ngoài làm, lại còn làm cái công việc nhân viên dọn dẹp vệ sinh ấy nữa! Có thời gian thì chúng ta đi đào mấy ngôi mộ không phải ngon hơn sao?"
"Đào ra một chút đồ từ bên trong rồi kiếm tiền, không phải tốt hơn sao?"
"Đến bây giờ ta vẫn không thể hiểu được ngươi làm việc này là vì cái gì! Nếu không phải ta hiểu được ngươi là người như thế nào thì ta còn tưởng ngươi bị trúng tà, bị những thứ bẩn thỉu kia nhập vào người!"
Vương mập vừa ăn vừa hỏi.
"Ngươi không cần quan tâm, ta đi làm tất nhiên là có lý do của ta, dù sao ta cũng sẽ không hại ngươi!" Ngô Ca mở miệng.
"Ngươi đương nhiên sẽ không hại ta, hai chúng ta là bạn tri kỷ sống chết có nhau!" Vương mập cười ha hả, hắn ta dùng tay vỗ bả vai Ngô Ca, thuận tiện lau một chút dầu mỡ trên tay.
Ngô Ca sa sầm mặt mũi, vô cùng ghét bỏ: "Đừng dùng móng heo dầu mỡ của ngươi để chạm vào ta !"
"Ha ha! Sờ một chút thì làm sao, sờ một chút cũng sẽ không bị mất đi một miếng thịt nào!"
Hai người cùng nhau ăn tối.
“Đúng rồi, mập này, nói cho ngươi biết một chuyện!”
“Chuyện gì, nói đi!”
“Ngày mai, ta đưa ông chủ công ty của ta tới đây, đến lúc đó ngươi lấy đồ tốt trong cửa hàng của chúng ta ra!”
"Ha ha, tìm được khách hàng rồi sao? Ngô Ca, ngươi được lắm, có bản lĩnh!”
Vương mập nói với vẻ mặt hớn hở: "Nghe nói nơi mà ngươi làm việc là công ty đầu tư Lâm thị, bây giờ là tên phá gia chi tử của tập đoàn Lâm thị đang quản lý, hắn vừa ngốc lại vừa có tiền, xem ra ta phải chặt chém hắn một phen mới được!"
Ngô Ca nhớ tới những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước thì vô cùng hoảng sợ.
Vội vàng dặn dò: "Ngươi đừng lấy những thứ giả kia ra để lừa gạt hắn, hắn rất tinh thông đó, phải lấy đồ thật!"
“Được, vậy ta lấy đồ thật, ta bán với giá cao!”
“Không được bán với giá cao, phải bán giảm giá, còn phải giả vờ như không biết giá trị của những thứ kia!"
"Ngô Ca, ngươi điên rồi sao?"
Vương mập nhảy dựng lên, nhìn hắn ta với vẻ khiếp sợ: "Ngươi bảo ta lấy ra đồ thật ra cũng thôi đi, lại còn bảo ta bán lỗ, đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao? Có phải ngươi bị bệnh rồi không?"
Trong lòng Ngô Ca liên tục cười khổ.
Hắn ta biết sẽ bị tên mập này mắng, nhưng hắn ta nhất định phải làm như vậy.
Trên phố cổ này bán đồ cũ và đồ cổ, hơn 99,99% đều là đồ giả, tất cả đều là dùng đồ giả để lừa dối người ngoài.
Nếu ngươi đi mua sắm ở đây một ngày mà tìm thấy đồ thật thì coi như ngươi lợi hại!
Hắn ta dẫn Lâm Bắc Phàm tới nơi này là muốn thể hiện sự tài hoa và giá trị của mình, sau đó đạt được tín nhiệm của hắn.
Chỉ có để hắn ta mua được những thứ tốt trước, cảm thấy kiếm được tiền thì giá trị của mình có thể bật ra được!
Nếu không thì sau khi đi dạo một vòng, không mua được gì cả, hoặc là thứ mua được đều là đồ giả, tài hoa của mình căn bản sẽ không thể hiện ra, vậy thì đó chính là một chuyến đi phí công!
Vì vậy, nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta quyết định hy sinh một chút lợi ích của mình.
Ngô Ca nghiêm túc nói: "Ta không bị bệnh, bây giờ ta rất tỉnh táo, điều này rất quan trọng đối với ta! Mập này, ngươi giúp ta một việc này! Sau khi thành công, ta lại đào thêm mấy ngôi mộ để bù đắp lại tổn thất, thế này có được không?"
Vương mập lại ngồi xuống một lần nữa, phất tay: "Được rồi! Ai bảo ngươi là bạn thân của ta, ta không giúp ngươi thì giúp ai? Nhưng ta tuyên bố trước, những thứ kia ta sẽ không bán!"
"Lấy những vật nhỏ kia ra là đủ rồi!"
Ngô Ca gật đầu.
Đối với hắn ta mà nói, lấy ra những vật nhỏ kia thì thiệt hại nhiều nhất là mấy trăm vạn mà thôi, hắn ta hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Nếu như thua lỗ mấy trăm vạn có thể khiến hắn ta tiến thêm một bước gần với Lâm Bắc Phàm hơn, vậy thì chắc chắn là đáng giá.
"Ngoài ra, ngươi còn phải giả vờ như không biết ta, biết chưa?"
"Ta nói này Ngô Ca!"
Vương mập cau mày: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Ngươi đừng quan tâm làm gì, ngươi cứ dựa theo lời ta nói đi làm là được! Nói tóm lại, ta sẽ không hại ngươi!"
Trong lòng Ngô Ca thầm nói: Mập à, chuyện này để một mình ta chịu đựng đi, ngươi làm một tên mập mạp vui vẻ là được rồi!
Ngày hôm sau, Ngô Ca gặp Lâm Bắc Phàm trong bộ đồ giản dị ở cổng phố cổ.
Hắn không đi một mình mà dẫn theo một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp tới đây.
Từ xa nhìn lại giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.