Chương 92: Thể hiện
“Lâm tổng, ngươi tới sớm vậy!”
“Ngô lão đệ, ngươi cũng rất sớm, khí sắc không tệ!”
"Để ta giới thiệu cho ngươi một người!"
Lâm Bắc Phàm kéo Tống Vũ Tinh ra, nói: "Đây là bạn gái ta Tống Vũ Tinh, tổng giám đốc của bệnh viện Tống thị! Nàng nghe nói chúng ta tới nơi này, cảm thấy vô cùng có hứng thú, cho nên ta liền dẫn nàng đi cùng!"
Ngô Ca đánh giá người phụ nữ xinh đẹp Tống Vũ Tinh trước mắt.
Ở kiếp trước, nàng vốn là vị hôn thê của một vị thần y trẻ tuổi, nhưng lại bị Lâm Bắc Phàm cướp đi mất.
Trong số tất cả những người phụ nữ của Lâm Bắc Phàm, danh tiếng của Tống Vũ Tinh không nổi bật nhất mà khiêm tốn nhất...
Nhưng nàng lại ở sau lưng giúp Lâm Bắc Phàm âm thầm lo liệu tất cả, là người phụ nữ quan trọng nhất của Lâm Bắc Phàm.
"Tống tổng, xin chào! Tên ta là Ngô Ca, ngươi gọi một tiếng Tiểu Ngô là được rồi! Phải nói thật là trông ngươi thật sự rất xinh đẹp, giống như tiên nữ vậy, đứng chung với Lâm tổng trông thật xứng đôi!" Ngô Ca nịnh nọt.
"Cảm ơn ngươi! Cái miệng này của ngươi thật ngọt ngào!" Tống Vũ Tinh cười đến không khép miệng lại được.
“Lâm tổng, người đã đủ rồi, chúng ta đi vào đi!”
“Chờ một chút, còn có một người nữa!”
"Ai vậy?"
Lúc này, từ xa truyền đến âm thanh vừa quen thuộc vừa vui vẻ: "Lâm tổng, Tiểu Ngô, ta tới rồi!"
Ngô Ca quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dì Lưu với dáng người nặng nề mập mạp lại ăn mặc lòe loẹt, giống như một con voi đang lao tới.
“Người mà ta nói chính là dì Lưu!”Lâm Bắc Phàm mỉm cười.
Tâm trạng của Ngô Ca sụp đổ ngay lập tức: "Lâm tổng, sao ngươi lại gọi dì Lưu tới đây?"
"Ta và bạn gái tới nơi này ra vào đều có đôi, ngươi một mình cô đơn thật là không hay! Cho nên ta nghĩ nên gọi mẹ Lưu tới, cho ngươi có đôi có cặp! Có cảm thấy bất ngờ hay không?" Lâm Bắc Phàm tươi cười sáng lạn.
Ngô Ca: "..."
Mẹ kiếp!
Đó không phải là một bất ngờ!
Đó là một nỗi sợ hãi!
"Không cần cảm ơn ta, chúng ta đều là công dân kiểu mẫu giống Lôi Phong!"
Ngô Ca: "..."
Ta cảm ơn cả nhà ngươi đấy!
Lúc này, dì Lưu đã chạy đến trước mặt mọi người.
"Chào Lâm tổng! Chào Tống tổng! Còn có Tiểu Ngô nữa... chào ngươi nhé!"
Dì Lưu dưỡn dẹo ngượng ngùng nói: "Đã mười tám tiếng không gặp rồi, ngươi có nhớ ta không? Hì hì"
Ngô Ca: "Ọe!"
"Ta thì lúc nào cũng nhớ hết! Hay là sau này chúng ta ở chung luôn đi, con trai nói nó không để ý đâu!"
Ngô Ca: "Ọe ọe ọe!"
"Ngô Ca, dì Lưu, bây giờ không phải giờ làm việc, cũng không ở công ty, không cần phải câu nệ như vậy đâu! Chúng ta cứ tự nhiên ở chung như bạn bè đi!"
Lâm Bắc Phàm vung tay lên: "Bây giờ mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta đi vào đi!"
Nói xong, Lâm Bắc Phàm tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Vũ Tinh.
Ngô Ca hiển nhiên... bị dì Lưu nắm tay.
Hai đôi tình nhân cùng nhau đi vào con phố cổ ...
Lâm Bắc Phàm và Tống Vũ Tinh tay trong tay đi ở phía trước, giống như một đôi tình nhân!
Ngô Ca và dì Lưu tay trong tay đi ở phía sau, giống như...
Một cặp mẹ con!
Ngô Ca lắc tay, phát hiện mãi không thể bỏ tay của dì Lưu ra, vì thế bất đắc dĩ nói: "Chị Lưu, có thể bỏ tay ngươi ra trước được không, mọi người đều đang nhìn kìa!"
Dì Lưu ngượng ngùng cười, hờn dỗi nói: "Lúc trước còn gọi người ta là baby, sau khi có được rồi lại gọi ta là chị Lưu, đáng ghét!"
Ngô Ca: "A! "
“Không phải ngươi bảo ta gọi là chị Lưu sao?"
"Đó là đang ở trong văn phòng, trong lòng ta hơi ngượng ngùng cho nên mới bảo ngươi gọi như vậy! Bây giờ không có người, ngươi có thể đổi lại xưng hô trước kia, gọi ta một tiếng... Baby!"
Ngô Ca: "Ọe!"
"Nhưng Lâm tổng đang ở phía trước!"
Lúc này, Lâm Bắc Phàm quay đầu lại, trêu chọc nói: "Ngô lão đệ, ngươi muốn gọi thì gọi đi, không cần bận tâm đến cảm giác của ta đâu!"
Ngô Ca: "..."
"Tiểu Ngô, mau gọi đi! Nếu ngươi không gọi thì ta sẽ tức giận đó!"
Dì Lưu không nghe theo Ngô Ca: “Ọe!”
Lúc này, vì để không quấy rầy Ngô Ca và dì Lưu thân mật, Lâm Bắc Phàm và Tống Vũ Tinh đi xa một chút.
Sau đó, dừng lại trước một người bán hàng rong nhỏ.
Tống Vũ Tinh nhìn trúng một đôi đồ đồng tinh xảo, có hơi thở của năm tháng nên muốn mua.
Chủ sạp hàng mắt thấy việc làm ăn đến cửa, lập tức giơ ngón tay cái lên: "Tiểu thư thật có mắt nhìn! Đôi đồ đồng này từ thời Tây Châu, là rượu giao bôi mà vợ chồng dùng để uống, có giá trị vô cùng cao! Hai vòng hoa quấn quanh nhau ngụ ý là hạnh phúc mỹ mãn, trăm năm hòa hợp! Nể mặt ngươi là khách hàng đầu tiên của ta hôm nay, ta chỉ lấy của ngươi tám mươi tám nghìn thôi, bán lấy may mở hàng!"
Nhưng Tống Vũ Tinh có chút do dự.
Tuy rằng nàng rất thích đôi đồ đồng này, nhưng nghe nói người ở nơi này đều là đồ lừa đảo, toàn bán hàng giả.
Nếu ngươi tiêu tiền uổng phí, vậy đúng là mất tiền oan.
Ngô Ca nhìn thấy cơ hội, ngay lập tức vội vã xông lên: "Ông chủ, ngươi thật là biết chém gió! Nếu cặp đồ đồng này thực sự từ thời Tây Châu vậy không thể chỉ đáng giá có tám mươi tám nghìn thôi đâu, ít nhất phải thêm ba con số không!"
Sắc mặt của ông chủ vẫn vô cùng bình tĩnh: "Đây quả thật không phải từ thời Tây Châu, mà là của nhà Minh năm trăm năm trước! Có người mô phỏng đồ đồng của Tây Châu, cố ý chế tạo ra một cặp chén rượu giao bôi này, nói như thế nào cũng là một món đồ cổ, ta lấy tám mươi tám nghìn không phải là quá đáng đúng không?"