TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 191: Mất mặt chết mất

Chương 191: Mất mặt chết mất

Sở Nhã Tuyết kinh ngạc: “Này tên họ Diệp kia, đây là người mà người hẹn á hả?”

Diệp Tinh Thần rất muốn phủ nhận, hắn ta rất muốn quay đầu rời đi.

Thế nhưng đối phương đã tới rồi, hắn ta không còn đường lui nữa, chỉ đành gật đầu một cách khổ sở: “Đúng, đó chính là người hôm nay ta hẹn!”

Sở Nhã Tuyết lùi lại một bước và tỏ vẻ chán ghét: “Ôi, gu của ngươi mặn thật đấy!”

Diệp Tinh Thần: “…”

Lúc này, thím Lý đã đến trước mặt mọi người và nở một nụ cười như bà mai vậy.

“Chào Lâm tổng! Tiểu Diệp, ta tới rồi! Hí hí!”

“Ọe!” Diệp Tinh Thần buồn nôn đến mức phải ôm chặt ngực mình.

Lâm Bắc Phàm cũng len lén lùi lại một bước, hắn mỉm cười: “Thím Lý, ngươi tới rồi hả! Trang điểm ăn mặc đẹp lắm, suýt chút nữa là ta không nhận ra luôn đó!”

“Vậy sao?”

Thím Lý rất vui: “Tại Tiểu Diệp hẹn ta ra ngoài ăn tối nên ta mới đặc biệt chuẩn bị đó! Tiểu Diệp, ngươi thấy hôm nay ta có đẹp không?”

Trong lúc nói chuyện, thím Lý còn tỏ vẻ xấu hổ, nháy mắt với Diệp Tinh Thần: “Hi.”

“A!” Diệp Tinh Thần lại ôm lấy ngực.

Lâm Bắc Phàm và Sở Nhã Tuyết không hẹn mà cùng mà lùi lại một bước.

Thôi để Diệp Tinh Thần tự chịu cái tình yêu này đi!

“Đẹp lắm! Cực kì đẹp luôn!” Hai mắt Diệp Tinh Thần muốn rơi lệ.

Dẫu sao thì thím Lý cũng là người mà hắn ta hẹn, hắn ta chỉ đành căn răng chịu đựng.

Cứ thế, cuối cùng mọi người cũng đông đủ.

Diệp Tinh Thần nháy mắt ra hiệu với Lâm Bắc Phàm: Lâm tổng, nhờ ngươi hết đó!

Lâm Bắc Phàm cũng phản hồi: Không thành vấn đề!

Sau đó hắn mỉm cười: “Nếu mọi người đều là bạn của nhau thì hay là… chúng ta ghép bàn đi?”

Diệp Tinh Thần rất mong chờ.

Thế nhưng hai người phụ nữ lại đồng thanh nói: “Không!”

Diệp Tinh Thần: “…”

Lâm Bắc Phàm lại hỏi: “Tại sao lại không?”

Sở Nhã Tuyết nói: “Người ta đã hẹn người ra ngoài ăn cơm rồi thì cứ để bọn họ riêng tư, chúng ta không làm phiền người ta nữa, đừng ghép bàn!”

Thím Lý ngại ngùng: “Cảm ơn em gái đã thành toàn, hí!”

Diệp Tinh Thần: “Ọe!”

“Nếu hai người đã không muốn thì thôi, thiểu số nghe theo đa số, không ghép bàn nữa!”

Lâm Bắc Phàm nhún vai với Diệp Tinh Thần, ra vẻ hắn cũng hết cách.

Diệp Tinh Thần: “…”

Thế là mọi người lại không ghép bàn nữa.

Tròng mắt Sở Nhã Tuyết khẽ chuyển, nàng mỉm cười: “Chị gái này, ở đây không có nhiều chỗ đâu, ngươi cứ chọn trước đi! Ngươi chọn xong rồi ta sẽ chọn!”

“Được, đèn ở đây sáng này, tầm nhìn tốt, ta với Tiểu Diệp chọn chỗ này!”

Thím Lý chọn một bàn ở giữa, nàng muốn làm người phụ nữ xinh đẹp nhất đêm nay.

Sở Nhã Tuyết bèn kéo Lâm Bắc Phàm tới một bàn cách xa chỗ đó nhất.

Diệp Tinh Thần: “…”

Tiếp đó là thời gian ăn tối.

Sở Nhã Tuyết cầm thực đơn và gọi món, món Trung món Tây đều có, nhất cử nhất động đều vô cùng nho nhã.

Thế nhưng bên Diệp Tinh Thần thì hoàn toàn khác.

Thím Lý cầm thực đơn, hai mắt phát sáng: “Trông có vẻ rất ngon này! Phục vụ, ta muốn món này… món này… món này nữa…”

Cuối cùng nàng gọi hai mươi mấy món.

Diệp Tinh Thần đen mặt: “Ngươi gọi nhiều thế, ăn không hết đâu!”

“Ăn không hết thì đóng gói mang về được mà!”

Mặt Diệp Tinh Thần lại càng đen hơn: “Ở đây không có dịch vụ đóng gói mang về!”

“Không sao, ta có mang theo túi bóng, ta tự làm được!”

Diệp Tinh Thần: “Hự!”

“Phục vụ, đây là gì thế? Trông giống trân châu đen quá, đẹp thật đấy!”

Phục vụ mỉm cười: “Dạ, đây là trứng cá!”

“Hóa ra là trứng cá à!”

Thím Lý kích động: “Ta hay thấy trên tivi mọi người ăn cái này nè! Phục vụ, lấy cho ta một cân!”

Diệp Tinh Thần: “…”

Tiếp đó là thời gian ăn cơm.

Hai tay Sở Nhã Tuyết cầm dao và dĩa, nàng ăn rất từ tốn, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, trông nho nhã vô cùng.

Còn bên Diệp Tinh Thần thì khác hoàn toàn.

Thím Lý vùi đầu vào ăn nhồm nhoàm: “Ừm! Ngon quá! Món này ngon này! Món kia cũng ngon! Đúng là mĩ vị mà… ngon đến mức ta không muốn ngừng lại luôn!”

Thỉnh thoảng ăn nhiều quá, nàng lại cầm luôn ly rượu vang lên tu ừng ực.

Diệp Tinh Thần vừa chịu đựng ánh mắt dị nghị của mọi người, vừa đen mặt: “Ngươi ăn chậm thôi, có ai giành với ngươi đâu!”

Thím Lý tủi thân: “Nhưng mà ngon thật mà!”

“Ngon thì cũng không được vội vàng như vậy chứ!”

“Ta biết rồi!”

Thím Lý ăn thử một miếng bánh ngọt vừa mới được mang lên, hai mắt nàng sáng bừng: “Miếng bánh ngọt này ngon lắm nè, để ta chia cho ngươi một nửa!”

Sau đó, thím Lý cứ thể đổ bánh kem vào đĩa của Diệp Tinh Thần.

Diệp Tinh Thần: “…”

Đang ăn thì thím Lý lại bảo: “Phục vụ, ta không dùng quen dao nĩa, đổi cho ta một đôi đũa được không?”

“Đương nhiên là được rồi! Tiểu thư, đũa của ngươi đây, mời dùng!”

Phục vụ lập tức lấy một đôi đũa tới.

“Cảm ơn!”

Thím Lý vui mừng nhận lấy đôi đũa: “Đôi đũa này trông đẹp quá, cho ta thêm vài đôi nữa được không?”

Phục vụ nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, bàn này còn có khách nữa sao?”

Thím Lý lắc đầu: “Không, ta muốn vài đôi mang về ấy mà!”

Diệp Tinh Thần: “Hự!”

Tiếp đó, thím Lý lại tiếp tục yêu cầu nọ yêu cầu kia, Diệp Tinh Thần tức đến nỗi không nuốt nổi cơm.

Cuối cùng hắn ta thở dài: “Đúng là tạo nghiệt mà!”