Chương 192: Ta đã cố gắng lắm rồi
Ở phía xa, Sở Nhã Tuyết trông thấy cảnh tượng ấy bèn không thể ngừng cười.
Lâm Bắc Phàm cạn lời: “Ngươi cười gì thế?”
“Cười cái tên họ Diệp kia kìa! Để có thể tiếp cận ta mà hắn còn tìm một bà thím đặc biệt thế kia để diễn kịch, đúng là tự làm tự chịu! Đấy người ta gọi là… đáng đời!” Sở Nhã Tuyết cười không dứt được.
Lâm Bắc Phàm thở dài: “Ngươi cũng xấu xa lắm, Diệp lão đệ có làm gì đâu, sao ngươi đối xử với hắn ta như vậy?”
“Ta thấy người xấu xa là ngươi mới phải!”
Sở Nhã Tuyết hừ một tiếng: “Rõ ràng biết ta không thích hắn ta mà ngươi lại còn cho hắn ta đến! Ta nói cho ngươi hay, nếu như lần sau ngươi mà còn làm như vậy nữa thì ta sẽ trở mặt đấy!”
Lâm Bắc Phàm thầm than thở.
Diệp lão đệ, không phải là ta không giúp ngươi mà là do ngươi đã bị người ta ghét đến mức độ không thể cứu vãn được nữa rồi, ta cũng không giúp được đâu!
Sở Nhã Tuyết vẫy tay: “Thôi được rồi, không nhắc đến những chuyện phiền lòng đó nữa, chúng ta bàn chuyện góp vốn đi!”
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Chẳng phải ngươi bảo không nói đến những chuyện phiền lòng hay sao, sao còn nhắc tới vậy!”
“Cái đồ đáng ghét nhà ngươi!”
Sở Nhã Tuyết giơ nắm đấm lên và bị Lâm Bắc Phàm đỡ được.
Ở phía xa, Diệp Tinh Thần trông thấy màn “đánh yêu” kia thì tức nổ đom đóm mắt.
Chỗ công cộng đấy, các ngươi đừng làm vậy có được không?
Các ngươi suy nghĩ cho cảm nhận của ta một chút đi có được không?
Diệp Tinh Thần sốt sắng vô cùng, hắn ta thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ổn tí nào!
Nếu còn tiếp tục nữa, có thể Sở Nhã Tuyết sẽ càng ngày càng rời xa hắn ta, sau đó sẽ đến bên vòng tay của Lâm Bắc Phàm!
Hắn ta sống lại không phải để được tha thứ mà là để báo thù, để có được mĩ nhân!
“Bắt buộc phải tìm cách thôi!” Diệp Tinh Thần lấy điện thoại ra.
Lúc này, điện thoại của Lâm Bắc Phàm rung lên, hắn mở ra xem, hóa ra là tin nhắn của Diệp Tinh Thần.
Diệp Tinh Thần: Lâm tổng, ngươi giúp ta một việc được không?
Lâm Bắc Phàm: Việc gì vậy?
Diệp Tinh Thần: Ta muốn nhìn Sở Nhã Tuyết thêm một chút! Tí nữa ăn cơm tối xong, ngươi hẹn nàng ra ngoài sông Giang Tân đi dạo được không? Xin ngươi đấy, Lâm tổng!
Lâm Bắc Phàm: Không thành vấn đề, đợi tin tốt của ta đi!
Một lúc sau.
Lâm Bắc Phàm: Lão đệ, nàng đồng ý rồi!
Diệp Tinh Thần: Cảm ơn Lâm tổng!
Lâm Bắc Phàm: Có điều nàng có một yêu cầu, đó là không được đưa ngươi theo!
Diệp Tinh Thần: …
Hắn ta muốn gục ngã mất thôi!
Hắn ta không đi thì còn hẹn ra ngoài làm gì?
Chẳng lẽ lại thành toàn cho Lâm Bắc Phàm?
Diệp Tinh Thần: Lâm tổng, ngươi có cách nào không?
Lâm Bắc Phàm: Có chứ!
Diệp Tinh Thần: Lâm tổng, ngươi mau nói đi!
Lâm Bắc Phàm: Ta không đưa ngươi theo, thì ngươi không tự đi được chắc? Ngươi nói xem có đúng không nào, lão đệ?
Diệp Tinh Thần: Đúng ha!
Lâm Bắc Phàm: Nhớ đưa cả thím Lý theo đấy!
Diệp Tinh Thần: Sao phải đưa thím Lý theo?
Lâm Bắc Phàm: Ngươi không đưa thím Lý theo thì ta chắc chắn Sở Nhã Tuyết sẽ quay đầu đi luôn! Nếu ngươi đưa theo thím Lý thì may ra còn có hi vọng!
Diệp Tinh Thần: …
Lâm Bắc Phàm: Lão đệ, không phải là ta không giúp ngươi đâu, ta đã cố gắng lắm rồi đấy!
Diệp Tinh Thần: Thôi được rồi, ta sẽ cố!
Diệp Tinh Thần bỏ điện thoại xuống, hắn ta nở một nụ cười cứng ngắc, đoạn lấy hết dũng khí rồi mới nói: “Chị Lý, tí nữa chúng ta đi dạo ở sông Giang Tân đi?”
“Thật sao? Ta cũng muốn đi, nhưng mà có vẻ ta không được tiện cho lắm!”
Thím Lý vừa mừng vừa khó xử.
“Tại sao lại không tiện?” Diệp Tinh Thần thắc mắc.
Thím Lý cúi đầu: “Ngươi nhìn xem, chúng ta có cả một đống đồ đóng gói mang về! Mang theo nhiều đồ như vậy không tiện đi dạo đâu!”
Diệp Tinh Thần: “Hự!”
“Không sao, ta xách giúp ngươi!”
Thuyết phục thím Lý xong, Diệp Tinh Thần bèn suy nghĩ một lát và thấy vẫn chưa đủ.
“Ta phải tạo một tình huống bất ngờ để Nhã Tuyết thay đổi cái nhìn về ta!”
Sau đó, hắn ta lại cầm điện thoại lên.
Ở một bên khác, Lâm Bắc Phàm đặt điện thoại xuống.
Sở Nhã Tuyết đang thưởng thức rượu vang, nàng nói: “Nói chuyện với cái tên họ Diệp kia xong rồi à?”
Lâm Bắc Phàm: “…”
“Ngươi đừng hòng lừa gạt ta!”
Sở Nhã Tuyết híp mắt, nàng nói: “Ta đi guốc trong bụng ngươi, nhìn thấu suy nghĩ của ngươi đấy!”
Lâm Bắc Phàm bảo: “Đôi khi phụ nữ thông minh quá cũng không tốt!”
“Ta như vậy đấy!”
Sở Nhã Tuyết ngẩng đầu một cách kiêu ngạo, nàng nói: “Ta cho ngươi hay, nếu như hắn ta mà tới thì ta không đi nữa, ai cũng không thuyết phục được ta đâu!”
Lâm Bắc Phàm uống rượu, mặt hắn vô cảm: “Ta mời luôn cả thím Lý rồi, ngươi có đi không?”
Sở Nhã Tuyết nghiêng đầu, nàng mỉm cười: “Thế thì để ta suy nghĩ!”
Lâm Bắc Phàm: “…”
Tất cả đều đã xong xuôi.
Ăn cơm tối xong, bốn người bèn chầm chậm tản bộ ở bờ sông Giang Tân, ngắm nhìn cảnh đêm.
Lâm Bắc Phàm và Sở Nhã Tuyết đi phía trước, còn Diệp Tinh Thần và thím Lý thì đi đằng sau.
Sở dĩ bọn họ đi rất chậm là bởi thím Lý ăn nhiều quá nên không đi được nhanh. Ngoài ra còn do hiện giờ Diệp Tinh Thần đang ngồi xe lăn nên sao mà bọn họ đi nhanh được? Hơn nữa, trên xe lăn của hắn ta còn chứa đầy đồ, rất nhiều canh rồi các thứ.
Bốn người cứ thế đi dạo một cách nhàn nhã.
Diệp Tinh Thần không nhịn được bèn nhìn ngắm xung quanh, hắn ta thấy hơi sốt sắng.
“Sao bọn họ vẫn chưa tới nhỉ?”