Chương 162: Gánh vác một mình
Lần này cuối cùng Mạc Vô Hối cũng hài lòng: “Phái Quỷ Cốc chúng ta có ơn là phải trả! Tiểu Thần Tử, ngươi gặp được một người như Lâm tiên sinh đúng là phúc phận ba đời nhà ngươi đấy! Thế nên sau khi bình phục, ngươi nhất định phải báo đáp Lâm tiên sinh cho tốt, biết chưa? Bằng không ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Tiêu Thần sững sờ, hắn ta muốn khóc quá.
Lâm Bắc Phàm là kẻ thù mà cả đời hắn ta không bao giờ quên đấy!
Sư thúc bảo hắn ta báo đáp Lâm Bắc Phàm kiểu gì bây giờ!
Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt đến mức như vậy chứ!
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Bác sĩ Mạc, ngươi đừng nói như vậy! Ta và Tiêu lão đệ là anh em với nhau, đó đều là những việc ta nên làm mà, cần gì phải báo đáp hay không báo đáp! Được rồi, ta về trước đây, các ngươi cứ từ từ trò chuyện!”
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Bắc Phàm, Mạc Vô Hối cảm động rồi lại thở dài.
“Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt!”
Tiêu Thần suýt chút nữa thì hộc máu!
Lâm Bắc Phàm mà là người tốt á?
Ha ha ha!
Hắn ta thực sự muốn cười quá!
Bởi lẽ đây là chuyện nực cười nhất mà hắn ta từng nghe trong cả hai kiếp này!
Có trách thì hãy trách cái tên xấu xa kia đã che giấu quá giỏi!
Hắn diễn quá giỏi nên đã lừa được tất cả mọi người!
Nếu như Tiêu Thần không đích thân chứng kiến thì hắn ta cũng chẳng dám tin trên đời này lại có một kẻ đáng ghét như thế. Nhìn dáng vẻ cảm động không thôi của sư thúc, Tiêu Thần biết giờ mình nói gì hắn ta cũng chẳng nghe, thế nên đành phải chuyển qua một chủ đề nói chuyện khác.
“Sư thúc, tình hình lúc đó thế nào vậy? Sao đột nhiên lại xảy ra sự cố?”
Tiêu Thần rất hiểu sư thúc của mình, lúc nào sư thúc cũng nghiêm túc thận trọng trong việc khám chữa bệnh, những cách khám bệnh mà sư thúc dùng đều khá bảo thủ, dù có không chữa khỏi bệnh thì cũng không thể khiến bệnh tình nặng thêm được.
Cứ thế thì làm sao xảy ra sự cố được, đúng là vô lí quá!
Mạc Vô Hối suy tư một hồi rồi nói: “Khi ấy ta đang khám cho một bệnh nhân, người bệnh này cực kì kì quái! Da của hắn ta biến thành màu xanh lục, theo như hắn ta nói thì hắn ta có hơi bị hoa mắt chóng mặt! Nhưng mà sau khi kiểm tra thì ta thấy cơ thể hắn ta vẫn bình thường! Thế nên ta mới đoán hắn ta bị trúng độc và dùng cách chữa trị loại bỏ độc!”
“Cơ mà điều kì lạ hơn là bệnh của hắn ta không những không khỏi mà còn nặng thêm! Cuối cùng da hắn ta từ màu xanh lục biến thành màu xanh dương, thế rồi hắn ta tức giận…”
Mạc Vô Hối chầm chậm kể lại tình hình lúc đó.
Tiêu Thần nghe xong thì rơi vào trầm tư.
Nếu như hắn ta có mặt ở đó thì hắn ta cũng sẽ làm như sư thúc.
Cách làm ấy đúng là có hơi bảo thủ, nhưng không hề nguy hiểm.
Theo lí mà nói thì sẽ không khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn.
Dù không chữa khỏi nhưng cũng có thể giúp tình hình của bệnh nhân thuyên giảm.
Song vấn đề lại cứ xuất hiện.
“Sư thúc, bệnh đó rốt cuộc là sao, chẳng lẽ nó chỉ khiến da bị xanh thôi à?’ Tiêu Thần cũng là một thần y, hắn ta cũng rất tò mò về những bệnh lạ.
“Đúng là chỉ có da bị xanh và choáng váng thôi! Còn về những triệu chứng khác thì không có, hoặc có lẽ lúc đó ta không phát hiện ra!” Mạc Vô Hối lắc đầu.
“Sư thúc, có tư liệu của bệnh nhân đó không? Ví dụ như là ảnh chụp hoặc là bệnh án gì ấy!” Tiêu Thần lại hỏi.
“Không có… ơ khoan!”
Mạc Vô Hối lôi chiếc điện thoại ra bằng cánh tay khỏe mạnh còn lại của mình, hình như hắn ta đang tìm cái gì đó. Một lúc sau, hắn ta vui vẻ nói: “A tìm thấy rồi!”
Sau đó hắn ta đưa cho Tiêu Thần xem.
“Ngươi nhìn đi, lúc đó có vài người thanh niên livestream nên đã ghi lại được cảnh này! Cái người da xanh ngồi đó là bệnh nhân! Ngươi nhìn xem, có phát hiện gì không?”
Tiêu Thần chỉ liếc mắt nhìn thôi đã cảm thấy người này hơi quen. Sau khi nhìn kĩ lại, cuối cùng hắn ta cũng nhớ ra.
“Vương Bàn Tử!”
“Là Vương Bàn Tử, cái tên chết tiệt hay đi theo Ngô Ca!”
“Lúc nào hắn ta cũng vào sinh ra tử với Ngô Ca, như kiểu hình với bóng ấy!”
“Đừng tưởng da ngươi biến thành màu xanh mà ta không nhận ra ngươi!”
Tiêu Thần phẫn nộ.
Giờ thì hắn ta đã hiểu rồi, chắc chắn là do Ngô Ca giở trò.
Hai người họ đều là những kẻ chuyên đi đào mộ, bọn họ có rất nhiều những thủ đoạn kì quái nên da có biến thành màu xanh cũng là chuyện bình thường.
Trước kia bọn họ cũng âm thầm ra tay với hắn ta, may mà hắn ta nhận ra được.
Hiện giờ bọn họ không đối phó hắn ta mà quay sang đối phó với sư thúc của hắn ta.
Phá hoại buổi khám bệnh tình thương của sư thúc!
Lại còn đánh sư thúc bị thương, khiến sư thúc bị nhốt ở đồn cảnh sát!
Đúng là quá ác độc!
Làm gì có cái lý ấy!
“Tiểu Thần Tử, ngươi nhận ra điều gì đó rồi đúng không?” Mạc Vô Hối nhận ra Tiêu Thần có gì đó khang khác.
Tiêu Thần hít một hơi thật sâu, hắn ta mỉm cười: “Ta không phát hiện ra gì cả! Đây là lần đầu tiên ta trông thấy loại bệnh này nên thấy kì lạ quá mà thôi!”
“Vậy sao? Tên tiểu tử nhà ngươi có đang nói thật với ta không vậy? Ngươi không nói thật, có tin ta cho ngươi một trận không!”
Tiêu Thần rụt cổ lại: “Sư thúc, ta nào dám nói dối chứ? Sư thúc, ngươi xem giờ ngươi cũng đang bị thương đấy, ngươi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì, thôi thì ngươi về nhà dưỡng thương đi, về để sư phụ khám cho xem sao!”
“Thế còn ngươi thì sao? Ngươi phải làm thế nào?”
“Sư thúc yên tâm, tự ta chăm sóc được!”
Mạc Vô Hối nhìn Tiêu Thần bằng ánh mắt phức tạp: “Được! Ngươi trưởng thành rồi, có cách nghĩ của riêng mình rồi!”
“Sư thúc cũng không thể lo cho ngươi mãi, thôi thì ngày mai ta sẽ thu dọn đồ đạc trở về!”
“Được, sư thúc!” Tiêu Thần thở phào một hơi.
Sở dĩ hắn ta khuyên sư thúc trở về là bởi hắn ta sợ sư thúc lại gặp chuyện tiếp!
Hai tên kia là những kẻ chuyên đi trộm mộ đấy!
Bọn họ ra tay rất ác, đến người chết còn chẳng sợ thì cần gì phải sợ người sống?
Thế nên vì tính mạng của sư thúc, hắn ta bắt buộc phải khuyên sư thúc rời khỏi nơi này!
Chuyện này cứ để mình hắn ta gánh vác!