TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 163: Thanh Nguyệt đang quan tâm ta

Chương 163: Thanh Nguyệt đang quan tâm ta

“Ngô Ca, Vương Bàn Tử!”

“Ta nhất định sẽ báo thù, cả thù của ta lẫn thù của sư thúc!”

Ngày hôm sau, Mạc Vô Hối ngồi máy bay trở về, vẫn là Lâm Bắc Phàm tiễn hắn ta.

Trước khi rời đi, hắn ta nói: “Tiểu Thần Tử trưởng thành rồi, có tâm sự, đến sư thúc là ta đây mà hắn ta còn giấu! Lại còn khuyên ta mau chóng rời khỏi nơi này nữa chứ!”

“Bác sĩ Mạc, hắn ta muốn ngươi rời khỏi đây là tốt cho ngươi thôi!” Lâm Bắc Phàm an ủi.

“Ta biết! Thế nên ta mới đi mà không hề do dự, ta chỉ không muốn gây thêm phiền phức cho hắn ta mà thôi!”

Mạc Vô Hối mỉm cười với Lâm Bắc Phàm: “Sau khi ta rời đi, Tiểu Thần Tử đành làm phiền ngươi rồi! Tiểu tử đấy hơi kiêu căng một chút, lại còn thích tùy hứng, nhưng mà tâm địa không hề xấu!”

“Yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc Tiêu lão đệ thật tốt!”

Mạc Vô Hối vỗ vai Lâm Bắc Phàm: “Hắn ta có được một người bạn như ngươi đúng là quá may mắn!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu một cách nghiêm túc, ta cũng thấy thế!

Chỉ cần hắn ta không giở trò gì thì ta có thể hỗ trợ hắn ta ở trong bệnh viện cả đời này.

Một nhân vật phản diện mà lại nhân từ như ta thì đúng là hiếm lắm đó!

“Được rồi, ta đi đây! Tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Lâm Bắc Phàm vẫy tay chào rồi quay người rời đi.

Trên đường trở về, hắn thầm nghĩ: “Mạc Vô Hối đúng là một bác sĩ tốt, lại còn là một trưởng bối tốt nữa chứ! Nếu như không phải bất đồng về mặt lập trường thì ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi đâu! Chỉ có thể nói là tạo hóa trêu người!”

Lúc này, một chiếc điện thoại khác của Lâm Bắc Phàm rung lên.

Hắn mở ra xem, phát hiện đó là một số wechat quen thuộc.

Mặc Bạch: Thanh Nguyệt, thật ngại quá! Khoảng thời gian này ta bị bệnh phải nằm viện, điện thoại thì để ở nhà nên không thể trả lời ngươi!

Mặc Bạch: Ngươi… sẽ không giận ta chứ? (thấp thỏm.jpg)

Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, nam chính đã online, lại có trò để chơi rồi!

Hắn lập tức gõ chữ.

Thanh Nguyệt: Sao ta lại giận ngươi chứ?

Thanh Nguyệt: Trước đó không liên lạc được, ta cũng đoán là ngươi xảy ra chuyện gì đó, ta còn lo chết đi được ấy chứ!

Thanh Nguyệt: Bây giờ biết ngươi không sao là ta yên tâm rồi! (vui vẻ.jpg)

Thanh Nguyệt: Mà ngươi bị bệnh gì thế, có nghiêm trọng không, có thể nói với ta không?

Lữ Mặc Bạch ở tít nơi xa nhìn thấy tin nhắn phản hồi của người trong lòng mà vui mừng vô cùng!

“Ta biết ngay mà, Thanh Nguyệt đang quan tâm ta!”

“Trong lòng nàng có ta!”

Hôm ấy, do mệt mỏi quá độ cả về tinh thần và thể xác nên hắn ta đã ngất xỉu và được đưa vào bệnh viện, nghỉ ngơi hơn một tuần mới khỏi.

Về nhà, chuyện đầu tiên hắn ta làm chính là với lấy điện thoại, phát hiện ngày nào cũng có tin nhắn gửi tới.

Tất cả đều là của một người.

Thanh Nguyệt: Ngươi sao thế, sao đột nhiên không trả lời tin nhắn của ta nữa vậy?

Thanh Nguyệt: Nhà ngươi gặp chuyện gì khó khăn à? Hay là ngươi gặp phải chuyện gì rồi?

Thanh Nguyệt: Có chuyện gì thì ngươi cứ nói ra, ta nhất định sẽ giúp ngươi!

Thanh Nguyệt: Đừng thấy ta chỉ là con gái yếu đuổi, thực ra có bối cảnh cả đấy!

Ha ha!

Thanh Nguyệt: Ôi chao, sao ngươi chẳng nói gì thế, ta sốt ruột quá rồi đây này!

Thanh Nguyệt: Ngươi mà còn như vậy nữa là ta giận đấy!

Từng dòng tin nhắn quan tâm và hỏi han ấy khiến Mặc Bạch xúc động, hắn ta cảm thấy quãng thời gian này mọi thứ đều không phí phạm.

Tất cả những khổ cực đều được đền đáp xứng đáng!

Thế là hắn ta bèn nhanh chóng trả lời tin nhắn, không thể để giai nhân đợi.

Mặc Bạch: Khoảng thời gian trước đó do làm việc mệt quá nên cơ thể không chống đỡ được, ta phải nằm viện! Giờ ta đã khỏi rồi, xuất viện rồi nên ngươi không cần lo đâu!

Thanh Nguyệt: Hóa ra là vậy!

Thanh Nguyệt: Công việc quan trọng nhưng mà sức khỏe còn quan trọng hơn!

Thanh Nguyệt: Ngươi đã lớn vậy rồi mà cũng không biết chăm sóc cho bản thân!

Thanh Nguyệt: Ngươi mà còn như vậy nữa là ta giận đấy!

Thanh Nguyệt: (tức giận.jpg) (tức giận.jpg) (tức giận.jpg)

Lữ Mặc Bạch cảm động đến mức rớt nước mắt.

Hắn ta khẽ đưa điện thoại đến gần lồng ngực, nhắm chặt mắt và cảm nhận hơi ấm từ điện thoại, cảm giác như được gần người trong lòng hơn một chút.

“Thanh Nguyệt, vì một cô gái như ngươi, ta có bỏ ra bao nhiêu cũng xứng đáng!”

Mặc Bạch: Yên tâm đi, sau này ta sẽ không như vậy nữa đâu!

Mặc Bạch: Vì ngươi, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, ngươi yên tâm đi!

Thanh Nguyệt: Vậy còn được!

Tiếp đó, hai người bắt đầu trò chuyện.

Đã lâu không nói chuyện với nhau nên hai người có rất nhiều thứ để nói.

Thỉnh thoảng lại làm vài câu thơ khiến cả hai đều si mê.

Lữ Mặc Bạch thầm hớn hở: “Cũng may ta là một người trọng sinh nên có được văn hóa của cả hai kiếp, chứ không thì thực sự không tán được một cô gái lạnh lùng như Thanh Nguyệt!”

Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lữ Mặc Bạch lại thấy kiêu ngạo vô cùng.

Một người vừa có tài vừa có sắc như thế chỉ có thể thuộc về hắn ta mà thôi!

Lâm Bắc Phàm ấy hả, cút sang một bên cho ta!

Nói chuyện một hồi, hai người bắt đầu nói tới một quyển sách.

Thanh Nguyệt: Đúng là tiếc thật đấy, quyển sách đó không ra chương mới nữa, ta muốn đọc quá! Ta nghi ngờ nó bị Triệu Thiên uy hiếp nên mới không được ra chương nữa! Đúng là quá đáng tiếc!

“Triệu Thiên? Chỉ dựa vào hắn ta ư?” Lữ Mặc Bạch nhướn mày.

Một kẻ ngậm thìa vàng từ khi sinh ra như hắn ta làm gì có tư cách đàm luận ngang hàng với Lữ Mặc Bạch?

Lại còn uy hiếp nữa chứ?

Hắn ta là người trọng sinh đó!

Trong tiểu thuyết mạng hắn ta thuộc dạng nam chính đấy, thể nào cũng sẽ phất lên!

Chỉ là hắn ta gặp phải một cái bug bất hạnh nên mới gặp khó khăn thôi!

Nhưng không sao cả, có kinh nghiệm của cả hai kiếp, hắn ta chắc chắn sẽ trở mình nhanh thôi!