Chương 129: Xuất khẩu thành thơ
Lãnh Thanh Nguyệt: Nghe nói trước kia ngươi là một cậu ấm đa tình, cả ngày đều say mê trong hộp đêm, điều này có đúng không?
Lâm Bắc Phàm trả lời rất nhanh.
Lâm Bắc Phàm: Đúng vậy!
Lãnh Thanh Nguyệt rất ngạc nhiên, nàng không ngờ hắn lại chẳng hề che giấu.
Nếu như hắn là một tên đàn ông cặn bã thực sự thì cho dù hắn có thừa nhận, hắn cũng sẽ tìm rất nhiều lí do để giải thích cho sự cặn bã của mình, tuyệt đối sẽ không thừa nhận thẳng thắn như Lâm Bắc Phàm lúc này.
Lãnh Thanh Nguyệt lại càng có ấn tượng tốt hơn về Lâm Bắc Phàm.
Lãnh Thanh Nguyệt: Thế tại sao bây giờ ngươi không tới hộp đêm nữa?
Lâm Bắc Phàm: Ta thấy mấy chỗ đó chẳng có nghĩa lí gì nữa, tối tăm vô cùng, ta thấy ta phải làm gì đó có ý nghĩa hơn!
Lãnh Thanh Nguyệt: Chuyện gì có ý nghĩa hơn?
Lâm Bắc Phàm: Nhiều lắm, ta muốn mình sống vui vẻ hơn, khiến những người khác sống yên tâm hơn, muốn bạn bè có được cuộc sống thoải mái hơn, và muốn những kẻ địch của ta phải phiền lòng nhiều hơn nữa! Dù sao thì cứ cái nào tốt thì ta sẽ cố gắng làm!
Lãnh Thanh Nguyệt khẽ gật đầu, quả nhiên là lãng tử quay đầu!
Chỉ có từng trải thì mới nói được những câu vừa có đạo lí vừa có tố chất như vậy.
Lãnh Thanh Nguyệt: Đúng vậy, cho ta hỏi một câu là trước kia ngươi có từng bị tổn thương về mặt tình cảm không?
Lâm Bắc Phàm: Là chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa!
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta xin lỗi!
Lãnh Thanh Nguyệt bừng tỉnh. Mặc dù Lâm Bắc Phàm đã bước ra khỏi quá khứ nhưng hắn vẫn bị ảnh hưởng, thế nên hắn không muốn nhắc tới nó.
Nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng không muốn nhắc nhiều về những chuyện đau lòng.
Như vậy thì những phỏng đoán trong lòng nàng cũng đã được chứng minh.
Lâm Bắc Phàm là một người đẹp trai nhiều tiền!
Hắn là một người tài giỏi xuất chúng!
Là một người rất có chiều sâu!
Là một người khiến người khác phải say mê!
Là một nam nhân hoàn toàn phù hợp với mong muốn của nàng!
Khoảnh khắc ấy, Lãnh Thanh Nguyệt thực sự đã động lòng!
Thế là nàng lại không kiềm lòng được mà muốn tìm hiểu nhiều hơn về đối phương.
Lãnh Thanh Nguyệt: Hiện giờ ngươi đang làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Ta đang ngắm cảnh đẹp!
Lãnh Thanh Nguyệt: Cảnh đẹp gì?
Lâm Bắc Phàm: Mặt trời mọc hoa trên sông đỏ hơn lửa, mùa xuân đến nước trên sông xanh như chàm!
Lãnh Thanh Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Một câu thơ đẹp xiết bao!
Khoảnh khắc ấy như có một bức họa xuất hiện trước mắt nàng.
Mặt trời mọc mang theo những tia nắng chiếu lên những cánh hoa màu đỏ bên bờ, màu đỏ rực còn tươi thắm hơn màu lửa.
Mùa xuân đã đến, nước sông xanh màu ngọc bích, phản chiếu sắc trời.
Thật là một bức tranh làm người ta say mê.
Lòng say mê nghệ thuật của Lãnh Thanh Nguyệt lại dâng trào, nàng không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình với người yêu đang tay trong tay tản bộ bên bờ sông như thế, cùng nhau ngắm hoa đỏ và làn nước sông xanh biếc.
Lãnh Thanh Nguyệt: Thật sự rất đẹp, ta cũng muốn tới xem, mau cho ta biết địa chỉ đi!
Lâm Bắc Phàm: Gần lắm
Lãnh Thanh Nguyệt: Ở đâu thế?
Lâm Bắc Phàm: Ngươi lấy điện thoại rồi mở thị trường cổ phiếu ra, trên đó vừa đỏ vừa xanh, đẹp lắm đấy!
Lãnh Thanh Nguyệt: Hóa ra cảnh đẹp như mộng ảo là không hề tồn tại!
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta tức giận rồi đó (tức giận.jpg) (tức giận.jpg) (tức giận.jpg)
Lãnh Thanh Nguyệt: Giận kiểu không dỗ được ấy! (tức giận.jpg) (tức giận.jpg) (tức giận.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Đây là công việc của ta mà! (cười khổ.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Thực ra ta cũng đáng thương lắm, ngày nào cũng phải đối mặt với mấy thứ này. Ta mà không tự tạo cho mình chút lãng mạn thì chắc sẽ phát điên mất!
Lãnh Thanh Nguyệt: Thế bình thường công việc của ngươi như thế nào? (tò mò.jpg)
Lâm Bắc Phàm: Thân như lan thảo khán phinh đình, lạt vị thâm hàm bất tự minh. Lãnh đối đao liêm tồi ngạo cốt, nhất tra cát điệu nhất tra sinh.
Lãnh Thanh Nguyệt lại kích động, câu thơ này cũng hay quá đi mất.
Dường như nàng có thể trông thấy một thảm cỏ xanh mướt, trong lòng lại nếm được những chua cay mặn ngọt, thế nhưng từ trước tới nay chưa từng nói với người ngoài!
Cơ thể tuy yếu ớt nhưng lại ngạo nghễ vô cùng, lạnh lùng đối mặt với đao kiếm tứ phương!
Dù có bị đánh chém cũng không ngừng lớn mạnh, kiên cường bất khuất!
Lãnh Thanh Nguyệt lại say mê trước tài hoa của Lâm Bắc Phàm!
Đúng là một người đàn ông xuất khẩu thành thơ!
Quá lợi hại!
Sau khi bình tĩnh lại, nàng nhận ra bài thơ này hình như chẳng liên quan gì đến chủ đề mà bọn họ đang nói cả.
Lãnh Thanh Nguyệt: Ta hỏi công việc của ngươi như thế nào cơ mà, ngươi gửi cho ta một bài thơ làm gì?
Lâm Bắc Phàm: Vẫn chưa hiểu à?
Lãnh Thanh Nguyệt: ?
Lâm Bắc Phàm: Thì ta mua bán cổ phiếu trên thị trường cổ phiếu đó!
Lãnh Thanh Nguyệt: …
Ở đầu bên kia điện thoại, Lãnh Thanh Nguyệt không nhịn được mà phì cười.
Nàng không ngờ lại có người có thể miêu tả việc chơi cổ phiếu một cách thơ như vậy!
Chơi cổ phiếu thì nói luôn đi, lại còn làm thơ nữa.
Ấy thế mà vẫn rất chi là ngầu!
Nếu mà để mấy người chơi cổ phiếu khác biết được chắc bọn họ phải bí bách lắm!