TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 128: Cậu ấm đa tình

Chương 128: Cậu ấm đa tình

Lâm Bắc Phàm nhìn mà dựng tóc gáy.

Nữ nhân này kinh khủng thật đấy, nàng chọc nát con búp bê hình người luôn rồi, đến cái đầu của nó cũng đứt đoạn!

Ta chỉ ngó lơ ngươi có một lúc thôi mà, ngươi có nhất thiết phải ác như vậy không?

Nghi lễ khởi công rất nhanh đã kết thúc.

Lâm Bắc Phàm có chuyện nên đã rời đi. Với tư cách là người chủ trì, Sở Nhã Tuyết lại chiêu đãi Lãnh Thanh Nguyệt một lần nữa.

“Cảm ơn Sở tổng đã tiếp đãi!” Lãnh Thanh Nguyệt mỉm cười một cách hòa nhã.

Nàng cảm giác hôm nay đến tham dự lễ khởi công này đúng là một quyết định đúng đắn, bởi nàng đã quen biết được một người đàn ông vô cùng thú vị, một người đàn ông cực kì có tài, một người đàn ông có tiếng nói chung về mặt tình cảm với nàng.

Đối phương cứ như là tri kỉ của nàng, nàng nghĩ gì hắn cũng biết hết.

Nàng cảm thấy cực kì dễ chịu khi nói chuyện với hắn.

“Đừng khách sáo, phải là ta cảm ngươi mới đúng chứ, cảm ơn ngươi đã khiến mọi người chú ý nhiều đến dự án này của chúng ta hơn!” Sở Nhã Tuyết mỉm cười.

Lãnh Thanh Nguyệt là nghệ sĩ đẳng cấp hiện nay, nàng có độ nổi tiếng rất lớn nên Sở Nhã Tuyết mới tốn công tốn sức mời nàng tới.

Tới nay xem ra việc làm này của Sở Nhã Tuyết đã vô cùng thành công, mức độ tuyên truyền tăng cao, cả nước ai cũng biết đến.

“À đúng rồi, có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi!”

“Chuyện gì?”

“Hôm nay nam nhân ngồi bên cạnh ngươi tên là Lâm Bắc Phàm, thực ra hắn là một cậu ấm đa tình đấy, cực kì xấu xa, ngươi đừng có bị mấy lời đường mật của hắn mê hoặc!”

Lãnh Thanh Nguyệt kinh ngạc: “Hắn là một cậu ấm đa tình ư?”

“Không nhận ra chứ gì?”

Sở Nhã Tuyết lạnh lùng cười: “Ở Ma Hải hắn nổi tiếng lắm, ngươi cứ đi hỏi thăm là biết! Từ nhỏ hắn đã tới hộp đêm, cả ngày trầm mê, chỉ hai tháng nay mới đỡ hơn một tí!”

“Hừm! Cảm ơn Sở tổng đã nhắc nhở!” Lãnh Thanh Nguyệt

Nàng thực sự không có cách nào gộp chung người thanh niên tài hoa kia với hình tượng cậu ấm đa tình được.

Một người tài giỏi như thế, một người có giáo dưỡng như thế sao có thể trầm mê chơi bời cả ngày?

Thế nhưng nghe Sở Nhã Tuyết nói rất nghiêm túc, có vẻ nàng ấy cũng không nói dối.

Thế nên Lãnh Thanh Nguyệt quyết định sẽ điều tra chuyện này.

“Đừng khách sáo! Hãy yêu thương sinh mệnh của mình, cách xa đàn ông tồi ra!” Sở Nhã Tuyết nghiêm túc nói.

Nhìn bóng dáng rời đi của Lãnh Thanh Nguyệt, Sở Nhã Tuyết thầm đắc ý.

“Lâm Bắc Phàm, để xem ngươi theo đuổi Lãnh Thanh Nguyệt kiểu gì!”

Ở một diễn biến khác, sau khi trở về, Lãnh Thanh Nguyệt lập tức sử dụng sức mạnh của gia tộc mình để điều tra về Lâm Bắc Phàm.

Kết quả điều tra cũng đúng như những gì Sở Nhã Tuyết nói.

Hai tháng trước, Lâm Bắc Phàm là một tên đàn ông tồi giỏi ăn chơi, cứ đến tối là sa vào hộp đêm, cả ngày say sưa, người ta nhìn mà chỉ biết lắc đầu.

Thế nhưng hai tháng sau, Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn thay đổi.

Hắn ít đi uống rượu hơn, dù có đi quán bar cũng không uống rượu, và không gọi nữ nhân.

Hắn để hết thảy tâm tư vào công việc.

Trong vòng hai tháng ngắn ngủi, hắn đã phát triển công ty đầu tư Lâm Thị, quy mô tài sản tăng lên gấp mấy lần.

Hiện giờ, hắn đang hợp tác với tập đoàn Lệ Thành để khai thác một mảnh đất.

Đúng là một màn lãng tử quay đầu hoàn hảo!

Hơn nữa trong cuộc sống và công việc, Lâm Bắc Phàm đều rất thân thiện với bạn bè và đồng nghiệp.

Ví dụ như có một người lạ bị gãy xương phải nhập viện, hắn thường xuyên tới thăm người đó.

Trong công ty có một người vệ sĩ thể hiện được tài năng của mình, thế là hắn lập tức đề bạt người đó lên chức, đồng thời còn thưởng cho người ta.

Sau này người đó bị người ta đánh đập đến mức phải nhập viện thì hắn cũng thường xuyên tới thăm, cực kì quan tâm.

Ngoài ra còn có một nhân viên vệ sinh cũng được hắn đề bạt, hơn nữa còn giúp người đó tìm được tình yêu.

Sau khi xem xong kết quả điều tra, Lãnh Thanh Nguyệt đã bình tĩnh lại.

Trầm mê tửu sắc là hắn!

Đa sầu đa cảm là hắn!

Tài năng xuất chúng là hắn!

Thích giúp đỡ người khác là hắn!

Quan tâm bạn bè cũng là hắn!

Hình như hắn có rất nhiều gương mặt, mà mỗi một gương mặt đều là hắn!

“Rốt cuộc thì ngươi là một người như thế nào?”

Lãnh Thanh Nguyệt bị mê hoặc, nàng càng tò mò về Lâm Bắc Phàm hơn.

Tại sao trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà hắn lại thay đổi lớn đến thế?

Cứ nhớ đến những câu chữ mà hắn viết, từng câu từng chữ đều động lòng người.

Lãnh Thanh Nguyệt động lòng, nàng bắt đầu tưởng tượng: “Hay là… trước kia hắn đã từng bị tổn thương? Thế nên hắn mới vứt bỏ bản thân và tham luyến tửu sắc! Thế nhưng giờ hắn đã suy nghĩ kĩ càng nên mới quay lại phát triển tiền đồ?”

“Đúng vậy! Chắc chắn là như vậy!”

“Bằng không sao hắn có thể viết được những câu động lòng người như vậy?”

“Chỉ có những người từng trải thì mới thấu hiểu!”

“Chỉ có những người từng bị tổn thương thì mới thấu hiểu!”

Lãnh Thanh Nguyệt càng nghĩ càng kích động, gương mặt nàng phiếm hồng.

Nếu như Lâm Bắc Phàm là một cậu ấm đa tình thì nàng sẽ không thể bị hắn thu hút.

Nếu như Lâm Bắc Phàm là một người tài hoa thì cùng lắm nàng cũng chỉ đánh giá cao hắn hơn người khác một chút mà thôi.

Thế nhưng Lâm Bắc Phàm lại là một cậu ấm đa tình đầy tài hoa.

Hơn nữa bản chất hắn không phải là một kẻ ăn chơi, mà là sau khi bị tổn thương hắn mới biến chất.

Cuối cùng hắn đã quay lại, tìm lại được chính bản thân mình giữa chốn hồng trần và trở nên ưu tú hơn.

Là một người làm trong ngành nghệ thuật, nàng thích nhất là những người đàn ông như vậy!

Rất có chiều sâu!

Cực kì có sức hút!

Có điều mọi thứ đều chỉ là sự tưởng tượng của Lãnh Thanh Nguyệt, nàng cần phải xác nhận lại một lần nữa.

Thế là nàng bèn cầm điện thoại lên và soạn tin nhắn wechat.