TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 127: Trọc nam

Chương 127: Trọc nam

Chỉ thấy Lãnh Thanh Nguyệt nhìn tờ giấy rất lâu, sau đó thì viết chữ và đưa cho Lâm Bắc Phàm.

Tiếp đó, hai người trò chuyện thông qua tờ giấy, truyền qua truyền lại như hồi còn bé bạn cùng bàn với nhau truyền giấy cho nhau vậy.

Cho đến cuối cùng, hai người lấy điện thoại ra và trao đổi phương thức liên lạc.

Cả quá trình mất chưa đến năm phút.

“Nhanh quá đi mất! Đã thế lại còn là Lãnh Thanh Nguyệt chủ động!” Sở Nhã Tuyết kinh ngạc không thôi.

Rốt cuộc cái tên cậu ấm đa tình này đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến Lãnh Thanh Nguyệt chủ động xin wechat như vậy?

Sở Nhã Tuyết tò mò lắm, thế là nàng bèn lôi điện thoại ra.

Sở Nhã Tuyết: Ban nãy các ngươi nói gì thế, tại sao Lãnh Thanh Nguyệt lại chủ động xin wechat của ngươi?

Lâm Bắc Phàm: Chúng ta nói câu chuyện cảm động nhất trên thế gian này thôi!

Sở Nhã Tuyết: Chuyện gì?

Lâm Bắc Phàm: Chuyện tình!

Sở Nhã Tuyết: Gì mà chuyện tình?

Lâm Bắc Phàm: Ta hỏi ngươi, ván cược này ta thắng rồi chứ? Ngươi cứ trả lời ta đi đã rồi ta nói cho ngươi sau!

Sở Nhã Tuyết hơi bực mình, ban đầu nàng còn định giả bộ quên luôn ván cược này, ai dè Lâm Bắc Phàm lại khơi nó ra.

Sở Nhã Tuyết: Được rồi được rồi, ngươi thắng rồi đấy, mau nói đi!

Lâm Bắc Phàm: Hỏi thế gian tình là gì mà đôi lứa hẹn thề sống chết?

Sở Nhã Tuyết: ?

Sở Nhã Tuyết: Ta hỏi ngươi các ngươi nói chuyện tình gì cơ mà, ngươi nói cái câu vô tri đấy làm gì?

Lâm Bắc Phàm: Câu nói này không hay sao?

Sở Nhã Tuyết: Hay cái con khỉ! Giờ đã là thời đại nào rồi mà còn yêu đến ngươi sống ta chết, nghe có khác gì đứa ngốc hay không? Có thời gian làm mấy chuyện đấy thì thà đi kiếm tiền còn hơn? Hoặc là xem phim còn hay hơn!

Lâm Bắc Phàm: Về vấn đề tình cảm thì ta với ngươi không có tiếng nói chung rồi

Sở Nhã Tuyết: …

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm không thèm quan tâm đến Sở Nhã Tuyết nữa, hắn bắt đầu nói chuyện rôm rả với Lãnh Thanh Nguyệt ở bên cạnh.

Sở Nhã Tuyết trông vậy bèn tức vô cùng, nàng nghiến răng nghiến lợi.

Nàng muốn tẩn tên đàn ông tồi này, thế nhưng giờ không phải lúc, nàng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Nội dung cuộc trò chuyện của Lâm Bắc Phàm và Lãnh Thanh Nguyệt.

Lâm Bắc Phàm: Thật ra, ta thấy viết qua giấy vẫn tốt hơn!

Lãnh Thanh Nguyệt: Hả? Tại sao?

Lâm Bắc Phàm: Bởi vì… giấy ngắn tình dài!

Hồi lâu sau vẫn chưa thấy Lãnh Thanh Nguyệt trả lời.

Bởi vì câu nói này quá mờ ám và nó đã đánh vào trái tim của một cô gái nghệ thuật như nàng, đây là thứ mà nàng không thể chịu được nhất.

Lãnh Thanh Nguyệt thầm thấy hối hận, biết vậy nàng đã không kết bạn wechat với Lâm Bắc Phàm, nói chuyện bằng giấy tốt hơn biết bao?

Lãnh Thanh Nguyệt: Ngươi nói vậy cũng có lí!

Lãnh Thanh Nguyệt: Như ngày xưa ấy, các cặp đôi yêu nhau toàn dùng giấy để bày tỏ. Một trang giấy nho nhỏ thôi, một vài con chữ thôi nhưng lại chứa đựng rất nhiều những tâm tư tình cảm.

Lãnh Thanh Nguyệt: Chỉ tiếc rằng hiện giờ nhịp sống nhanh hơn, trò chuyện bằng tin nhắn cũng tiện hơn nhiều, thế nên cảm giác tình yêu hiện giờ không được sâu đậm bằng ngày xưa! Cứ hở ra là chia tay, ly hôn, ta nhìn mà đau lòng vô cùng.

Lâm Bắc Phàm: Đúng vậy đấy, hiện giờ không như ngày xưa!

Lâm Bắc Phàm: Trước kia cuộc sống chậm rãi, xe, ngựa, thư từ đều rất chậm, cả cuộc đời chỉ đủ yêu một người!

“A!”

Trái tim của Lãnh Thanh Nguyệt lại rung rinh nữa rồi.

Nàng tỉ mỉ gặm nhấm câu nói này.

Trước kia cuộc sống chậm rãi, xe, ngựa, thư từ đều rất chậm, cả cuộc đời chỉ đủ yêu một người!

Vài câu chữ đơn giản thôi nhưng lại có thể miêu tả về tình yêu chân thành của ngày xưa.

Khi xưa mọi thứ đều chậm rãi.

Thế nhưng cũng bởi sự chậm rãi đó mà tình yêu mới sâu đậm, kéo dài đến chết mới thôi!

Thế nên tình yêu của ngươi chỉ đủ để dành cho một người!

Thế nên chỉ có thể dùng cả đời này để yêu, để bảo vệ lẫn nhau!

Lãnh Thanh Nguyệt nhịn không được, nàng liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm.

Người đàn ông trước mắt này có tài thật đấy, xuất khẩu thành thơ!

Hơn nữa đối phương hiểu rất rõ về tình yêu, mỗi một câu nói của hắn đều giống như kinh điển, mỗi một chữ đều chạm đến lòng người, hắn đã từng bị tổn thương chăng?

Thế nhưng trông hắn còn rất trẻ, có vẻ không giống người đã bị tổn thương cho lắm?

Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại gửi tin nhắn đến.

Lâm Bắc Phàm: Thực ra dùng wechat cũng không tồi!

Lãnh Thanh Nguyệt: Sao ngươi lại nói như vậy?

Lâm Bắc Phàm: Bởi vì… ngàn dặm nhân duyên chung một đường!

“Thình thịch!” Trái tim Lãnh Thanh Nguyệt lại rung động nữa rồi.

Nhìn hai người Lâm Bắc Phàm và Lãnh Thanh Nguyệt trò chuyện hăng hái, Sở Nhã Tuyết ngồi bên cạnh buồn bực vô cùng. Nàng lấy con búp bê từ trong túi ra, sau đó cầm bút viết ba chữ Lâm Bắc Phàm lên đó, sau đó thì chọc tới chọc lui.

Tiếng động hơi lớn nên bị Lâm Bắc Phàm chú ý.

Lâm Bắc Phàm nhịn không được, bèn hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”

Sở Nhã Tuyết căm phẫn nói: “Ta đang “chọc nam”!”

Lâm Bắc Phàm: “…”