Tiêu Thần đã trở thành cái đích chỉ trỏ và cười nhạo của bàn dân thiên hạ, cả đời này người ta sẽ chỉ vào hắn ta mà sỉ nhục!
Trong cả hai kiếp, hắn ta chưa từng nhục nhã như vậy!
Giờ đến cả ý nghĩ muốn chết hắn ta cũng nhen nhóm trong lòng rồi!
Nếu như không có thù hận chống đỡ thì Tiêu Thần đã muốn tìm một chỗ để chôn chính mình rồi.
“Chắc chắn là mình bị chơi khăm!” Tiêu Thần căm phẫn nói.
Hắn ta nhớ lại khi ấy rõ ràng chân hắn ta chẳng bệnh tật gì cả, ấy thế mà bỗng nhiên mất hết sức lực.
Chắc chắn là có ai đó đã thầm tính kế sau lưng hắn ta, cố ý khiến hắn ta mất mặt.
“Rốt cuộc là kẻ nào?”
“Là ai đã âm thầm chơi khăm ta?”
“Không cần biết là ai!”
“Ta mà tìm được thì nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Tiêu Thần nhớ kĩ lại tình huống hôm đó.
Hôm ấy, chỉ có bốn người có thể tiếp xúc với hắn ta. Bốn người đó lần lượt là Lâm Bắc Phàm – kẻ thù của hắn ta, hai con chó đi theo Lâm Bắc Phàm là Diệp Tinh Thần và Ngô Ca cùng Vương Tư Tuyền – truyền nhân của Dược Vương Cốc và cũng là người khám bệnh cho hắn ta.
Khả năng Lâm Bắc Phàm là thủ phạm không cao. Mặc dù hắn là kẻ thù không đội trời chung của Tiêu Thần, song Tiêu Thần đã trọng sinh, còn Lâm Bắc Phàm thì không, Lâm Bắc Phàm không biết chuyện nên hắn không có lí do gì để xuống tay cả.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Lâm Bắc Phàm thực sự đối xử với hắn ta rất tốt, hắn vừa giúp về sức vừa giúp về tiền, lại còn thường xuyên tới thăm hắn ta, chăm sóc chu đáo tận tâm, coi hắn ta như anh em với nhau, sao hắn có thể tính kế hắn ta cho được?
Thế nên loại Lâm Bắc Phàm.
Diệp Tinh Thần có vẻ cũng không phải thủ phạm.
Hắn ta còn bị thương nặng hơn cả Tiêu Thần, khắp người đều là vết thương, sao hắn ta có thể ra tay được?
Truyền nhân của Dược Vương Cốc – Vương Tư Tuyền cũng không thể.
Trước khi Tiêu Thần lên sân khấu, Vương Tư Tuyền không hề biết hắn ta là truyền nhân của Quỷ Cốc, thế nên Vương Tư Tuyền không thể tính kế hắn ta được.
Hơn nữa, hắn ta và Vương Tư Tuyền đều là bác sĩ, đối phương có thủ đoạn gì hắn ta còn không biết sao.
Vậy thì đáp án chỉ có một!
“Ngô Ca!” Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi gọi tên Ngô Ca.
Trên đường đi Tiêu Thần đã cảm giác Ngô Ca không thân thiện với hai người bệnh là hắn ta và Diệp Tinh Thần cho lắm.
Hắn ta cứ cảm giác Ngô Ca luôn làm một vài chuyện khiến bọn họ bị thương nặng hơn.
Hơn nữa, cái tên này còn làm nghề trộm mộ, thường xuyên tới các khu mộ đào cương thi. Hắn ta toàn ở mấy nơi rừng sâu nước độc nên có vài thủ đoạn kì lạ cũng là chuyện thường.
Thế nên chỉ có Ngô Ca là có khả năng làm thủ phạm nhất!
Cũng chỉ có hắn ta mới có cơ hội này thôi!
Nếu nói Lâm Bắc Phàm là kẻ thù số một của Tiêu Thần thì Ngô Ca đã thăng cấp lên làm kẻ thù số hai của hắn ta!
Một kẻ khiến hắn ta mất đi tất cả!
Kẻ còn lại thì chặt đứt con đường trở mình của hắn ta, khiến hắn ta trở thành một thằng hề trước mặt tất cả mọi người!
“Ngô Ca! Cái đồ khốn khiếp! Ngươi dám tính kế ta cơ à!”
“Cứ đợi ta khỏi bệnh đi, rồi ta sẽ tìm ngươi tính sổ!” Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã tới trước phòng bệnh của Diệp Tinh Thần.
Hắn bước tới bên giường bệnh với vẻ quan tâm, đoạn hỏi: “Diệp lão đệ, tình hình thế nào rồi?”
Trông Diệp Tinh Thần đã có tinh thần hơn rất nhiều, hắn ta nhướng mày nói: “Từ lúc được bác sĩ Vương khám bệnh cho là ta thấy đỡ hơn nhiều rồi! Về bệnh viện được kiểm tra, bác sĩ nói chỉ cần kiên trì dùng thuốc là nửa tháng sau có thể đi lại bình thường được rồi! Trong thời gian một tháng là ta có thể trở lại bình thường!”
“Bác sĩ Vương đúng là thần y mà! Ha ha!”
Lâm Bắc Phàm vui vẻ vô cùng: “Quá tốt rồi! Như vậy ngươi sẽ trở lại giúp đỡ ta nhanh thôi! Nói thật chứ công ty chúng ta không có ngươi là không được, ta không có ngươi cũng không được!”
Diệp Tinh Thần cảm động, hắn ta nói: “Lâm tổng, ta cũng muốn trở lại!”
Ta chỉ hận không thể ở cạnh ngươi để chơi chết ngươi thôi!
“Không cần phải nói nhiều nữa! Giờ ngươi cứ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, sau khi khỏi thì lại về giúp đỡ ta!”
“Ừ ừ.” Diệp Tinh Thần vui vẻ gật đầu.
Lúc này, Ngô Ca ôm mấy chậu cây cảnh vào. Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên vô cùng: “Ngô lão đệ, ngươi làm cái gì đấy?”
Ngô Ca đặt cây cảnh xuống, đoạn bảo: “Lâm tổng, ta thấy phòng bệnh trống trải quá, trông đơn điệu vô cùng nên mới mua vào chậu cây cảnh cho Diệp tiên sinh! Có mấy chậu cây cảnh này, Diệp tiên sinh ngắm tâm tình cũng sẽ tốt hơn, có lợi cho việc chữa bệnh!”
“Ngô lão đệ có tâm quá!”
Lâm Bắc Phàm vỗ vai đối phương. Đến cả Diệp Tinh Thần cũng cảm thấy giờ Ngô Ca thuận mắt hơn nhiều rồi.
Cái tên chuyên đi đào mộ này cũng có lòng thật đấy, tốt hơn nhiều so với cái tên Lâm Bắc Phàm khốn khiếp chỉ biêt tặng hoa trắng.
Ngô Ca bắt đầu sắp xếp bày biện mấy chậu cây cảnh.
“Lâm tổng, Diệp tiên sinh, có mấy chậu cây cảnh này rồi, ta tin Diệp tiên sinh sẽ mau chóng khỏe lại thôi!”
Lâm Bắc Phàm và Diệp Tinh Thần khẽ mỉm cười và gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi!”
“Không vất vả đâu, chuyện nhỏ thôi mà!” Ngô Ca cũng mỉm cười.
Tuy nhiên hắn ta lại thầm nhủ rằng, mấy chậu cây cảnh này được bố trí thành một trận pháp, Diệp Tinh Thần ngươi cứ ngoan ngoãn nằm đó đi, đừng nghĩ đến việc xuất viện!
Từ hôm đó, hắn ta đã nghĩ cách để cản trở quá trình phục hồi của Diệp Tinh Thần, không cho Diệp Tinh Thần quay trở lại công ty nữa.
Cuối cùng hắn ta quyết định dùng trận pháp để giải quyết.