TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 152: Nỗi ô nhục chưa từng có

Vương Tư Tuyền cảnh giác: “Ngươi định nhân cơ hội đánh úp ta à? Ta nói cho ngươi hay, ở đây đang có nhiều người nhìn lắm đấy nhé, bọn họ đều là nhân chứng của ta! Ngươi mà dám làm loạn thì ta đảm bảo ngươi sẽ bị tống vào tù ngay lập tức!”

Tiêu Thần phẫn nộ nói: “Yên tâm đi, ta đường đường là truyền nhân của phái Quỷ Cốc, tuyệt đối sẽ không đánh úp ngươi!”

“Vậy còn được, để ta đỡ ngươi dậy!”

Vương Tư Tuyền bèn đỡ Tiêu Thần lên, hắn ta thử đi hai bước.

“Được chưa?”

“Được rồi!”

“Còn cần ta đỡ nữa không?”

“Không cần nữa!”

Kết quả, Vương Tư Tuyền vừa buông tay thì Tiêu Thần lại quỳ rạp xuống.

“Phịch!”

Tiêu Thần: “…”

“Ha ha ha ha ha!” Diệp Tinh Thần và Ngô Ca lại tiếp tục cười phá lên.

“Ngươi lại đỡ ta đi!”

“Được!”

Kết quả, lần này lúc Vương Tư Tuyền đỡ hắn ta dậy thì không sao, nhưng cứ buông tay là hắn ta lại quỳ xuống.

Sau vài lần như vậy, cuối cùng Vương Tư Tuyền mất kiên nhẫn: “Tiêu Thần, ngươi đủ rồi đấy! Hết lần này đến lần khác, ngươi đang cố tình hãm hại ta đúng không?”

Tiêu Thần cũng phẫn nộ: “Lần này ta không cần ngươi đỡ nữa, ta tự đứng dậy!”

“Có chí khí đấy!”

“Chuyển cho ta cái ghế đến đây đã!”

Vương Tư Tuyền: “…”

Lấy ghế xong, hai tay Tiêu Thần vịn vào tay ghế rồi đứng dậy.

“Chắc dây thần kinh nào đó trên chân của ta có vấn đề rồi, thế nên mới không còn chút sức lực, cứ đứng dậy là mềm nhũn ra, ta phải kiểm tra thật kĩ mới được!”

Tiêu Thần chống ghế, chuẩn bị ngồi xuống…

Kết quả chân hắn ta không có chút sức lực, hắn ta không nắm vững tay cầm nên mất trọng tâm và ngã xuống.

Lần này không phải quỳ thẳng đứng mà là ngã sấp mặt.

Một tiếng “uỳnh” vang lên.

Khoảnh khắc ấy, Tiêu Thần cảm giác cả thế giới đều trở nên tĩnh lặng!

Đầu gối của hắn ta chẳng bị làm sao hết, nhưng lồng ngực của hắn ta thì…

“A!”

Tiêu Thần gào lên một cách tê tâm liệt phế, cực kì đau khổ!

“Đậu má! Hắn ta còn đang bị gãy xương đấy, đừng bảo lại gãy tiếp nhé?”

“Ngã xuống thế thì chắc chắn là xảy ra chuyện rồi!”

“Nghe tiếng kêu của hắn ta đi, chắc chắn là có chuyện rồi!”

“Mau cứu người!”

May mà những người có mặt tại đây đều là bác sĩ, mọi người bèn vội vàng đi cứu Tiêu Thần.

Sau một hồi chẩn đoán, cuối cùng đúng thật là Tiêu Thần lại bị gãy xương.

Vết thương của hắn ta lại phải rạch ra để nắn lại vị trí, sau đó cố định và đắp lại thuốc. Quá trình này quá đau đớn nên bắt buộc phải tiêm thuốc mê.

Có điều khi ấy Tiêu Thần đã ngất xỉu rồi.

Sau khi tỉnh lại, hắn ta lại nằm trên giường bệnh.

Tấm vải băng bó màu trắng quen thuộc, hoa tươi màu trắng quen thuộc, và cả gương mặt khiến người ta ghét cay ghét đắng kia cũng quen thuộc!

Tại sao lần nào xảy ra chuyện hắn cũng xuất hiện, đúng là xúi quẩy!

“Bác sĩ nói ngươi lại bị gãy xương, bắt buộc phải chữa trị từ đầu! Đây đã là lần thứ ba rồi đấy, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, thế nên ngươi phải tĩnh dưỡng trong thời gian dài, ít cũng phải ba bốn tháng!” Lâm Bắc Phàm nói.

Tiêu Thần khẽ nghiêng đầu: “Không phải thuốc của bệnh viện Dược Vương sao, sao lại cần thời gian lâu như vậy?”

“Ngươi quên rồi sao, xương của ngươi lại bị gãy, cần phải nắn lại nên chỗ thuốc kia đã bị hở ra, mà một khi bị hở ra thì nó sẽ không còn hiệu quả như ban đầu nữa, do đó không thể dùng!” Lâm Bắc Phàm nói.

“Có thể mua thuốc mới mà, số tiền mua thuốc sau này ta sẽ trả cho ngươi!”

Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Ta cũng muốn mua đấy, nhưng mà người ta không chịu bán!”

“Tại sao lại không chịu bán?”

“Bọn họ nói ngươi là truyền nhân của Quỷ Cốc, đã thế ngươi còn định hãm hại bọn họ thế nên bọn họ không muốn cho ngươi dùng thuốc quý của mình!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ buồn rầu.

Tiêu Thần: “…”

“Thôi được rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá! Mặc dù thuốc bình thường hơi chậm tí nhưng mà có còn hơn không! Ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta tới thăm Diệp lão đệ đã!”

Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ vào vai Tiêu Thần rồi rời khỏi phòng bệnh…

Sau khi Lâm Bắc Phàm rời đi, Tiêu Thần nhìn trần nhà với ánh mắt thất thần.

“Tại sao lại thành ra như thế này?”

Cả người Tiêu Thần tê dại!

Hắn ta lặn lội cả một ngày, không những không chữa khỏi vết thương được tí nào, ngược lại còn bị thương nặng thêm!

Hơn nữa hắn ta còn nợ Lâm Bắc Phàm mấy trăm vạn nữa!

Điều nghiêm trọng nhất là giờ hắn ta đã mất sạch mặt mũi!

Hắn ta thực sự không hiểu được ngày hôm đó, cái hôm mà đại hội giao lưu y học diễn ra ấy, tại sao hắn ta lại trở nên như vậy?

Rõ ràng hôm ấy là ngày hắn ta trở mình, song không ngờ đó lại là thời khắc đen tối của cuộc đời hắn ta!

Hắn ta thực sự không ngờ mình lại quỳ gối trước Vương Tư Tuyền – truyền nhân của Dược Vương Cốc ở trước mặt kẻ thù không đội trời chung của mình, ở trước mặt Tống Vũ Tinh và trước mặt toàn bộ bác sĩ của thành phố Ma Hải!

Đã vậy hắn ta còn quỳ hết lần này đến lần khác!

Giờ không những bị mất sạch mặt mũi của chính mình mà còn ảnh hưởng đến cả thể diện của phái Quỷ Cốc nữa!