TRUYỆN FULL

Phản Phái: Ta Cầu Nguyện Vọng Cừu Nhân Được Gấp Đôi

Chương 147: Ta chấp hết

Chương 147: Ta chấp hết

Tiêu Thần uất ức lắm.

Hắn ta là một thần y, hắn ta chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy cả!

Ở kiếp trước, hắn ta cũng chỉ từng bị Lâm Bắc Phàm bắt nạt thôi.

Nhớ đến Lâm Bắc Phàm, Tiêu Thần bèn quay đầu nhìn hắn, khẩn cầu: “Lâm tổng, ngươi cho ta vay ba trăm vạn được không? Ngươi yên tâm, đợi sau khi chữa bệnh xong ta sẽ trả cho ngươi nhanh thôi!”

“Đương nhiên là được rồi, chúng ta là anh em với nhau cơ mà!” Lâm Bắc Phàm híp mắt cười.

Tiêu Thần mừng rơn: “Cảm ơn ngươi!”

Khoảnh khắc ấy, hắn ta thấy hơi cảm động!

Kiếp này Lâm Bắc Phàm và hắn ta chẳng thân quen gì cả, ấy vậy mà Lâm Bắc Phàm vẫn chăm sóc hắn ta chu đáo, vừa chu cấp tiền vừa chu cấp sức lực.

Nói hắn là người thiện lương cũng không hề khoa trương!

Nói thật lòng thì nếu đổi lại là Tiêu Thần, hắn ta chắc chắn sẽ không làm được đến mức ấy.

Anh em ruột thịt còn chưa chắc đã thân đến vậy.

Nếu như bọn họ không phải là kẻ địch của nhau thì tốt xiết bao!

Tiêu Thần lắc đầu để bản thân mình tỉnh táo lại!

Hắn ta không thể như vậy được!

Lâm Bắc Phàm là kẻ thù cả hai kiếp của hắn ta, sao hắn ta có thể quên điều này chỉ vì một chút ân huệ được!

Hắn ta sẽ trả lại cho Lâm Bắc Phàm gấp mười lần số tiền mà hắn ta nợ hắn!

Thế nhưng về món nợ mà Lâm Bắc Phàm nợ hắn ta, Lâm Bắc Phàm cũng phải trả gấp mười!

Sau khi được Lâm Bắc Phàm ủng hộ, truyền nhân của Dược Vương Cốc – Vương Tư Tuyền bèn kê loại thuốc tốt nhất cho Tiêu Thần.

“Đắp xong thuốc cho ngươi rồi đấy, nửa tháng sau chắc là sẽ hồi phục như thường thôi!”

“Cơ mà ngươi phải nhớ trong nửa tháng này không được động đến miệng vết thương! Nếu như lại gãy xương nữa thì lại phải bôi lại thuốc! Hai lần thuốc sẽ bị giảm hiệu quả đấy!”

“Cảm ơn!” Tiêu Thần vô cùng kích động.

Bởi lúc đắp thuốc lên hắn ta đã cảm nhận được hiệu quả của loại thuốc này một cách rõ ràng.

Cơn đau ở lồng ngực đã giảm đi rất nhiều, hai tay của hắn đều có thể hoạt động tự do.

Nếu như kết hợp thêm Quỷ Cốc Thần Châm nữa thì hắn ta tin rằng tốc độ hồi phục sẽ tăng lên đến hơn bảy mươi phần trăm!

Như vậy cũng có nghĩa là hắn ta sẽ khỏi bệnh trong vòng một tuần!

Ha ha!

Hắn ta vui quá xá!

Lần đầu tiên hắn ta cảm thấy kẻ thù Vương Tư Tuyền quá là dễ thương!

“Không cần cảm ơn, ta chỉ làm tròn trách nhiệm của một người bác sĩ thôi!”

Vương Tư Tuyền nói một cách thản nhiên. Sau đó trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người, hắn ta lại chữa trị thêm cho một vài bệnh nhân, thể hiện khả năng trị bệnh phi phàm của mình khiến các bác sĩ khác đều tự thấy mình thua kém hơn rất nhiều.

“Còn trẻ mà đã có tài chữa bệnh tài giỏi như vậy, đúng là hậu sinh khả úy mà!”

“Giới y học sau này chắc chắn sẽ là thiên hạ của hắn ta rồi!”

Tuy nhiên lúc bấy giờ, Vương Tư Tuyền lại nói một câu khiến người ta phải kinh ngạc: “Nói thật lòng thì ban đầu ta tới vì muốn thỉnh giáo, hi vọng có thể gặp được một cao thủ! Thế nhưng chẳng ngờ bác sĩ ở thành phố Ma Hải cũng chỉ như vậy mà thôi, đúng là quá thất vọng!”

Vương Tư Tuyền vừa dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc…

“Mới khen một câu thôi mà đã kiêu ngạo vậy rồi sao? Đánh bại được vài người là không nhớ mình mang họ gì luôn!”

“Ta hành nghề y đã nhiều năm, chưa bao giờ gặp ai kiêu ngạo như vậy cả!”

“Không biết khiêm tốn gì cả!”

Ngay sau đó, có một bác sĩ lớn tuổi đứng ra, lên giọng trách cứ: “Này chàng trai trẻ, ta khuyên ngươi nói năng thì phải tích đức! Đúng là ngươi rất giỏi, y thuật cao siêu, nhưng đó không phải lí do để ngươi khoe khoang lên mặt với người khác! Ngươi phải biết rằng núi đã cao còn có núi cao hơn!”

Một bác sĩ lớn tuổi khác cũng đứng ra nói: “Đúng vậy! Ngươi đừng tưởng ngươi trị khỏi bệnh cho vài người là ngươi giỏi giang lắm! Bác sĩ giỏi thực sự chưa xuất hiện đâu, con đường ngươi phải đi còn dài lắm, thế nên thu bớt sự kiêu ngạo của ngươi lại đi!”

“Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, y thuật của ngươi không tồi nhưng lại khiếm khuyết về mặt y đức, ta khuyên ngươi mau chóng xin lỗi các bác sĩ có mặt tại đây đi!”

Đối diện với những lời chỉ trích, trông Vương Tư Tuyền vẫn kiêu căng như vậy: “Ta có nói sai đâu? Bại là bại, thua là thua, đến cái này cũng không cho người ta nói hay gì? Không ngờ các ngươi đã không giỏi chuyên môn rồi, tố chất tâm lí còn yếu như vậy!”

“Ngươi!”

Mọi người bèn nhìn Vương Tư Tuyền bằng ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

Vương Tư Tuyền vẫn khoe mẽ: “Nếu các ngươi vẫn còn bác sĩ giỏi nữa thì bảo hắn ta ra đây thử đi, ta chấp hết! Không ra đây thì chứng tỏ hắn ta sợ! Ha ha!”

Mọi người bèn thở dài một cách bất lực.

Thực ra những người tới đây đều là những bác sĩ giỏi nhất trong thành phố rồi.

Thế nhưng vẫn phải chào thua trước hậu bối này.

Có người không nhịn được, bèn nói với Tống Vũ Tinh rằng: “Tống tổng, bác sĩ Triệu Tư Minh đâu rồi? Y thuật của hắn ta vô cùng giỏi, nghe đâu hắn ta tới từ phái Quỷ Cốc, ngươi mau bảo hắn ta ra đây cho cái tên này một bài học đi!”

Tống Vũ Tinh cười khổ: “Triệu Tư Minh đang dính líu đến một vụ án, giờ hắn ta còn đang phối hợp điều tra, không trông chờ được vào hắn ta đâu!”

“Ôi!”

Chỉ còn lại những tiếng thở dài thườn thượt.

Không ai là đối thủ của mình nên Vương Tư Tuyền vẫn tiếp tục giễu võ dương oai.

Các bác sĩ có mặt tại đây ai cũng phát sầu.

Thế nhưng khách khứa lại thầm mừng.

Một bác sĩ trẻ ở bệnh viện Dược Vương thôi đã giỏi như vậy, vậy thì y thuật của bệnh viện bọn họ chắc chắn rất cao siêu nhỉ?

Sau này nếu bị bệnh phải nằm viện thì bọn họ sẽ tới bệnh viện này khám bệnh.

Thực ra đây chính là mục đích và hiệu quả mà bệnh viện Dược Vương muốn đạt được.

Bọn họ muốn tuyên truyền về bệnh viện khắp thành phố, tạo danh tiếng để kiếm tiền.