Chỉ tiếc về sau, thực lực Trương Đạt Dã càng ngày càng mạnh, số lần thất thủ càng lúc càng ít, thỉnh thoảng sẽ làm ra những việc khiến Chính Phủ Thế Giới khó xử, lúc này mới dẫn đến độ hảo cảm của Akainu đối với bọn họ giảm xuống.
Có điều bây giờ tặng thì cũng đã tặng rồi, Akainu không đến mức cho người đi trả lại làm gì. Ông xé mở một cây thuốc lá, lấy một điếu đưa lên miệng ngậm, đầu ngón trỏ tay phải biến thành nham thạch châm thuốc.
Bình thường Akainu chỉ hút xì gà, nếu không phải trước đây ông chưa từng nhìn thấy loại thuốc lá này thì có khả năng ông sẽ ném thẳng cho Doberman hoặc Onigumo.
“Có muốn làm một điếu…” Akainu rít một hơi, đột nhiên cảm thấy mình có gì đó kỳ lạ - mọi tâm tình phiền não lúc vừa vào cửa đã được quét sạch sành sanh, nỗi lòng trở nên an ổn, thậm chí giọng nói chuyện còn nhẹ nhàng hơn so với lúc bình thường không chỉ một bậc.
Doberman nghe xong mà da gà da cóc suýt rụng đầy đất: “Đại tướng Sakazuki, ngài… cảm thấy khó chịu ở đâu à?”