Trương Đạt Dã nâng cánh tay trái lên đỡ cú đá, cảm nhận lực đá của Carla và nhận xét: “Chiêu này được đấy, hình như em rất thích đá.”
Carla linh hoạt lộn ngược ra sau hai vòng để kéo giãn khoảng cách, nắm hai tay lại như vuốt mèo theo thói quen, cười nói: “Em chỉ cảm thấy nó rất thích hợp với mình.”
Trương Đạt Dã phát hiện mình bị sự đáng yêu này đánh tụt cả máu, cũng cảm thấy sau này chắc phải cấm hành vi dễ thương trong lúc chiến đấu mới được. Cậu siết chặt nắm tay, xoay người đấm mạnh: “Nắm đấm phá tướng yêu thương muôn vàn!”
“Đệt!” Diệp Ngôn đang chuẩn bị đánh lén sau lưng lùi lại mấy bước, bụm mặt phát điên: “Tôi phản đối! Đã thỏa thuận là hai người chúng tôi vây công anh cơ mà, cớ gì anh chỉ đánh một mình tôi!”
Trương Đạt Dã ngẫm nghĩ một hồi: “Bởi vì cậu có sơ hở.”