Đôi mắt Artoria phát sáng, những người khác cũng mong đợi nhìn Sengoku.
Việc chúng ta đang bàn luận bây giờ có liên quan đến thái độ của hải quân và Chính Phủ Thế Giới dành cho các cô cậu sau này đấy, làm ơn nghiêm túc hộ cái! Giờ mà cô cậu còn có tâm trạng bảo tôi đưa ra lời khuyên du lịch à?!
Sengoku cảm thấy hơi đau đầu. Rốt cuộc mấy người trẻ tuổi ở đây thật sự không hiểu ý nghĩa của cuộc trò chuyện này hay dây thần kinh to đến mức không căng thẳng chút nào?
“Chuyện này để sau hãy nói, tóm lại mục tiêu của các cô cậu chỉ đơn thuần là đi du lịch thôi đúng không?”
“Vâng.” Trương Đạt Dã gật đầu, vì sợ Sengoku chê bọn họ gây nhiều chuyện vang dội quá nên chủ động bổ sung: “Chắc ngài cũng biết những chuyện mà bọn cháu gặp phải trong chuyến hành trình. Về cơ bản đều là phiền phức tự tìm đến bọn cháu cả mà. Chúng cháu bắt hải tặc chỉ để kiếm ít tiền lẻ, thỉnh thoảng đối phó với một vài phần tử ngoài vòng luật pháp coi như là hăng hái làm việc nghĩa đi. Đây là điều mà những công dân nhiệt huyết như bọn cháu phải làm.”