Dê nhỏ vui vẻ cúi đầu ăn cỏ, không mảy may nhận ra rằng mình đã bị loài săn mồi đỉnh cao để mắt tới.
Trong lúc nghe Trương Đạt Dã nói về xuất xứ các loại quà tặng, Sengoku cẩn thận quan sát từng người trong đoàn du lịch Hope. Có người nghiêm túc lắng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ chen vào vài câu; có người được Garp mời mọc thì bắt đầu cùng thưởng thức đồ ăn vặt; có người sau đánh giá văn phòng của ông một vòng rồi nhàm chán ngáp ngắn ngáp dài; còn có người nhìn chằm chằm vào con dê nhỏ của ông, cảm giác như đang nảy ra ý đồ xấu gì đấy...
Nhóm người này có vẻ rất dễ hiểu, ai có tâm sự gì gần như đều viết hết lên mặt, ít ra trông không giống đám kẻ ác đầy mưu kế.
“Chúng ta khách sáo thế là đủ rồi.” Sengoku trưng ra vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi có vài vấn đề muốn hỏi mọi người.”
Trương Đạt Dã không hiểu sao Sengoku đổi giọng, tò mò nói: “Ngài cứ hỏi đi ạ.”