Mặt Garp cứng đờ, bốc một nắm bánh gạo ném vào trong miệng, nhai nuốt kiểu hùng hổ: “Cứ chờ đi, cháu của tôi chắc chắn sẽ trở thành hải binh mạnh nhất! Êy, Sengoku, cho một gói nữa đi!”
“Vất vả cho ông rồi.” Sengoku không thèm để ý đến Garp mà chỉ đơn giản thăm hỏi Zephyr.
Zephyr cũng thản nhiên gật đầu, bọn họ là chiến hữu cũ, không cần quá khách sáo: “Các cậu có cần tôi giới thiệu không?”
“Không cần đâu.” Sengoku đã sắp lật nát tư liệu của đoàn du lịch Hope rồi, dù sao cũng là kẻ đầu têu khiến ông phải tăng ca nhiều lần.
Sengoku nhìn những người trong đoàn du lịch Hope, đối chiếu từng người trong bọn họ với ảnh chụp trên tư liệu, cuối cùng nhìn sang Trương Đạt Dã: “Thất lễ rồi, tôi luôn muốn gặp mặt các bạn một lần, mãi đến hôm nay mới được thỏa mãn.”