Nhóm thợ săn tiền thưởng truy đuổi Thành Long phải thất vọng rồi, bởi vì Thành Long nhanh nhẹn quá, chỉ bay qua tường vài lần đã khiến bọn chúng không bắt kịp đến cả bóng lưng. Giờ mà đuổi theo thêm nữa thì cũng chỉ có thể chặn người ở cửa quán rượu thôi, chúng không có lá gan ấy.
Thế là tên cầm đầu ra lệnh, đám người hùng hổ bỏ chạy tán loạn. Ban đầu chúng cũng chỉ là hợp tác tạm thời, hiện tại kế hoạch đã thất bại, sinh tử toàn bộ phụ thuộc vào bản thân mình.
Một bên khác, Thành Long đang nắm lấy một đống túi bong bóng và phi nước đại, người trên đường phố nhao nhao tránh đường. Bọn họ nhận ra đây là đồng bạn của Đạt Dã chạy như điên, thích chạy cuồng lên như thế cũng không lạ.
“Phù... cắt đuôi được rồi à?” Thành Long chống đầu gối thở hổn hển: “Có vẻ thuận lợi hơn mình nghĩ.”
“Mà nói chứ, rốt cuộc bọn họ là ai nhỉ?” Thành Long dành thời gian kiểm tra đồ vật bên trong bong bóng, túi muối không bị rách, bàn chải đánh răng vẫn ổn, tách trà Perona thích... Rất tốt, không có thứ nào bị đập nát, đồ ăn cho mèo cũng còn nguyên xi.