“Như cháu bị bắn đạn vào đầu cũng không xây xước gì thì không sao, chứ những người khả năng phòng thủ không đủ mạnh như Diệp Ngôn, Perona, Carla thì phải làm thế nào?”
“Chú Long, chú đã dạy bọn cháu rằng người tập võ không nên ỷ mạnh hiếp yếu, những kẻ ác này không nên được xếp vào hàng ngũ kẻ yếu, đúng không?”
Lúc Trương Đạt Dã mới đến nơi này cũng chỉ là người thường sống trong xã hội hiện đại, cũng từng có những điều phiền não giống như chú Long bây giờ nên cậu rất hiểu cảm giác của chú Long, cũng hi vọng chú ấy có thể mau chóng nghĩ thông suốt.
Đáng tiếc, đây không phải là chuyện có thể thay đổi chỉ với vài câu nói. Thành Long cũng đang không ngừng xây dựng tâm lý cho bản thân, nhất là khi nghĩ đến chuyện này có thể uy hiếp đến sự an toàn của bọn nhỏ là anh cực kỳ coi trọng.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý.” Thành Long chỉ có thể nói như vậy, chú ấy cần phải trải qua nhiều chuyện mới có thể thật sự thay đổi.